Chương 5

.

.

"Nguyễn Hoàng Gia Khánh!!! Đi chậm thôi!!"

"Mày cứ tin tao, từ lúc biết đi xe máy đến giờ tao chưa đâm phải ai đâu."

"Không!!! Để tao chở!"

"Sắp đến nơi rồi, giờ mà dừng lại là muộn học đấy."

"Không, tao mặc kệ... hu hu mày ơi đi chậm lại đi! Tao ngất ra đây mất."

"Rồi, tao đi chậm rồi đây này, đừng có gào nữa."

"Mày lừa tao... hu hu... trên bảng điều khiển vẫn hiện lên 60 km/h này..."

"Đâu, làm gì có, mày nhìn nhầm rồi."

Tôi thề là tôi vừa nghe ra được tiếng cười Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Tức quá đi mất.

"Đồ xấu tính..." Tôi nhỏ giọng lẩm bầm, hai tay vẫn ôm chặt lấy balo của nó.

"Này, tao nghe thấy đấy." Gia Khánh cười cười ngắt lời tôi, vận tốc xe máy vẫn không hề giảm một chút nào.

Bằng một cách nào đấy, bây giờ tôi thấy giọng của nó nghe gợi đòn cực kỳ. Êm tai cái khỉ khô ấy.

"Đâu, làm gì có, mày nghe nhầm rồi." Tôi trả lại nó nguyên câu nói vừa nãy.

Tâm trạng của Nguyễn Hoàng Gia Khánh có vẻ rất tốt.

"Ha ha, tại sao đến bây giờ tao mới nói chuyện với mày nhỉ?"

Tôi đập mạnh vào vai nó, gắt:

"Cái đấy mày phải tự hỏi mình chứ! Nhìn đường đi kìa, tao không muốn tí nữa mày với tao cùng lên tin xã hội đâu!"

Khánh bắt đầu giảm tốc độ. Tôi đã có thể nhìn thấy trường dạy nghề ở phía trước rồi. Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, may thật, còn 1 phút nữa là vào lớp.

"Mày biết không..." Khánh dừng xe lại, trước chúng tôi là một hàng dài học sinh đang đợi lấy vé xe "Tao bắt đầu thích nói chuyện với mày rồi đấy."

"Ha ha..." Tôi cười nhạt, nghiến răng nghiến lợi nói "Còn mày vừa thành công làm tao bị ám ảnh tâm lý với xe máy rồi đấy."

"Nếu mày không đòi chở từ đầu thì tao đã chẳng phải lao nhanh như thế." Giọng của Gia Khánh nghe vô tội cực kỳ, tôi biết nó có lý, nên tôi đành phải ngậm chặt miệng lại.

Xe chúng tôi chậm chạp nhích thêm được một đoạn ngắn, tôi nhạy cảm nhận ra được rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình. Không, đúng hơn là hướng về phía hotboy Nguyễn Hoàng Gia Khánh đang ngồi trước tôi.

Tôi ái ngại vỗ nhẹ vào vai nó, thì thầm:

"Mày ơi... mày có thấy hai đứa mình cùng chờ lấy vé rất là vô nghĩa không?"

Gia Khánh quay đầu híp mắt nhìn tôi, nó kéo khẩu trang xuống, nhếch môi cười:

"Mày muốn đứng đây xếp hàng lấy vé hộ tao, để tao vào lớp trước?"

Tôi hơi sửng sốt nhìn nó, mặc dù công thức sai, kết quả cũng sai nốt, nhưng mà nghe có vẻ hợp lý đấy chứ. Tôi vui vẻ gật đầu: