Chương 4

"Châu Anh, mày đang đi với tốc độ bao nhiêu km/h thế?" Đột nhiên Khánh hỏi tôi.

Tôi liếc xuống nhìn đồng hồ xe, trả lời nó:

"25 km/h."

Khánh im lặng, một lúc sau, rốt cuộc nó vẫn phải lên tiếng:

"Mày có thấy người ta đi xe đạp còn nhanh hơn mình không?"

Tôi không cảm xúc nhìn mấy đứa cấp hai phóng xe đạp vèo qua trước mặt, bình tĩnh nói:

"Mày ngẩng đầu lên một góc 60 độ, đọc cho tao chữ in trên băng rôn."

Nó làm theo lời tôi thật.

"Nhanh một giây, chậm cả đ..." Khánh chợt khựng lại, sau đó nó bắt đầu phá lên cười ngặt nghẽo.

Tôi thì không cảm thấy việc tuân thủ theo khuyến khích của bộ giao thông có gì đáng buồn cười cả, cho nên tôi nghĩ là Gia Khánh không được bình thường lắm. Dù sao nó cũng đẹp trai mà, nếu nó có bị điên thì người ta vẫn có thể tha thứ.

"Châu Anh." Cuối cùng Khánh cũng ngừng cười, nó vỗ nhẹ vai tôi "Bây giờ mày dừng xe lại, để tao chở. Mày mà đi với tốc độ đấy thì cả mày với tao đều muộn học mất."

"Mấy giờ rồi mày?" Tôi cũng hơi do dự thật, tại vì đi không quen xe nên tôi không dám phóng nhanh, lỡ bạn Nguyễn Hoàng Gia Khánh có mệnh hệ gì thì có bán cả tôi đi cũng đền không nổi.

"Bây giờ là 13h54, sáu phút nữa vào lớp."

Trong đầu tôi âm thầm tính toán. S = v.t, v = 25 km/h, s = 3 km, thêm các yếu tố khách quan nữa, thế thì tôi cần khoảng hơn 10 phút để đến nơi. Thôi không ổn rồi.

Dù sao cũng không phải lần đầu đến muộn, hơn nữa tôi còn có lý do vô cùng chính đáng, không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu tại tôi mà Gia Khánh đến muộn thì tội lỗi quá.

Tôi dừng xe lại, ngoan ngoãn nhường vị trí cho Gia Khánh. Nó hơi ngạc nhiên nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy.

"Mày cứ thế để tao chở à?"

Tôi trèo lên yên xe phía sau, thở dài:

"Tao sợ tại tao mà mày đi học muộn."

"Sao giọng mày nghe có vẻ tiếc nuối thế?" Khánh khởi động xe, thuận miệng hỏi tôi.

Không phải tao tiếc, mà là tao sợ. Được hotboy Nguyễn Hoàng Gia Khánh chở đến trường, khéo sáng mai toàn bộ thông tin cá nhân của tôi đều bị fanclub của nó đào sạch ra mất.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tôi vẫn thản nhiên trả lời nó:

"Ừ, tao thích chở người khác mà."

"Lúc về tao cho mày chở." Khánh khẽ cười, dịu giọng nói tiếp "Bám chắc vào, tao đi nhanh lắm đấy."

Tôi vội vã ôm chặt lấy balo của nó, im lặng nghĩ xem tí nữa đến lớp nên nhờ đứa nào chở về.