Chương 42

Tiếp xúc với Khánh một thời gian, tôi mới nhận ra bình thường nó low-key (khiêm tốn, ở ẩn) đến mức nào. Mặc dù nhà nó siêu siêu giàu, nhưng nó lại chưa bao giờ thể hiện và khoe khoang. Nếu không hỏi thì tôi cũng không biết đồng phục trường của nó là đồ đặt may riêng bên ngoài (vì chất vải quá xấu), nó chỉ mua hàng online trên Amazon và eBay, chưa bao giờ dùng đồ local brand (mà chỉ dùng global brand), cái đồng hồ hay đeo là của Hublot, giá bao nhiêu thì nó quên mất rồi, tầm gần 6000 đô "hay sao ấy"...

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Trần Minh Tâm nhiệt tình khuyến khích tôi đi đào mỏ Nguyễn Hoàng Gia Khánh như thế rồi.

Tôi khá bất ngờ vì Khánh lại lựa chọn học ở một trường công lập bình thường thay vì mấy trường Quốc tế trên Hà Nội hoặc đi du học. Hầu hết những gia đình có điều kiện đều đầu tư cho con cái theo hướng này. Lúc tôi nói ra thắc mắc, Gia Khánh chỉ thản nhiên nhún vai "Nhà tao không sính ngoại kiểu đấy, hơn nữa bây giờ tao thích ở Việt Nam hơn, sau này nếu muốn tao vẫn có thể đi ra nước ngoài học thôi."

Ừm, cũng hợp lý đấy.

Thú thực thì chơi với Khánh rất dễ cảm thấy áp lực. Tôi không phải là kiểu người đánh giá người khác dựa trên ngoài hình, gia cảnh hay học vấn, nhưng ở cạnh những người nổi trội hơn hẳn mình về nhiều mặt, tự ti là điều dễ hiểu. Tất nhiên Gia Khánh chưa bao giờ tỏ ra thượng đẳng hay khinh thường ai cả, nhưng mà từ nhỏ đến lớn được sống trong gấm nhung, khí chất công tử ngấm sâu vào người nó rồi, nó chẳng cần làm gì cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết sự tự tin của người khác.

Điều khiến tôi càng nể Khánh hơn, đó là nó không cậy nhà giàu mà bỏ bê học hành. Thực tế, THPT A là trường không chuyên thuộc top đầu Hải Phòng, năm nào cũng on top 20 cả nước, chương trình đào tạo cực kỳ nặng, nội quy rất nghiêm, đã xác định vào đây thì buộc phải học hành nghiêm túc. Thứ hạng trong khối của Khánh không cao vì nó bị mấy môn xã hội kéo điểm, nhưng kết quả môn chính ban của nó lại cực kỳ tốt.

Người ta thì vắt chân lên cổ chạy đua, còn Nguyễn Hoàng Gia Khánh thì phải lùi lại để đến vạch đích.

Tôi chỉ cảm thán vậy thôi, chứ tôi không phủ nhận được trở thành bạn bè với Khánh là một điều cực kỳ may mắn. Trẻ con trong những gia đình giàu có thường được bố mẹ dạy rất sớm về cách quản lý tài chính và đầu tư có lời, cách nghĩ và cách làm việc của các bạn ấy sẽ khác, ở cạnh những người như vậy sẽ học được rất nhiều thứ hay ho. Hơn nữa, có được những mối quan hệ chất lượng từ lúc ở trên ghế nhà trường còn giúp ích rất nhiều cho tương lai sau này.