Chương 40

Khánh cũng dừng xe lại bên cạnh tôi, nó hơi nhíu mày ngó qua đồng hồ xe của tôi, bình tĩnh hỏi:

"Mày còn đủ điện về nhà không? Mình qua nhà mày cất xe, rồi tao chở mày, còn gần một tiếng nữa mới vào học mà."

"Chắc là đủ đấy." Hy vọng thế.

Rất may xe tôi vẫn có thể gắng gượng về được nhà. Khánh dứt khoát từ chối mong muốn được lái xe của tôi, xách tôi ngồi lên yên sau xe nó.

"Mày đi chậm vl, để tao chở cho nhanh." Lúc nói câu này, trông nó rất là phán xét và mất kiên nhẫn, hẳn lúc ngồi sau xe để tôi chở nó đã phải chịu đựng ghê lắm.

Tôi không thể nói cho nó biết cái lần tôi chở nó là lần thứ hai trong đời tôi đi xe máy được, cho nên tôi lựa chọn im lặng.

Lúc đi qua đường Tô Hiệu, Khánh giảm tốc độ, nó nghiêng đầu hỏi tôi:

"Châu Anh, mày có đói không?"

"Cũng hơi hơi." Cả buổi chiều nay ngồi làm không công cho thằng Tâm, ngoài nửa chai nước khoáng thì hình như tôi chưa bỏ gì vào bụng thật.

"Ăn bánh mì nướng muối ớt nhé? Hay mày muốn ăn gì khác?" Nó đề xuất.

Tôi nhìn theo hướng Khánh đang nhìn, dễ dàng thấy được quán bánh mì ở phía trước, chỉ cách chúng tôi có vài chục mét.

"Ăn bánh mì nướng muối ớt đi mày, lâu rồi tao chưa ăn."

"Okay."

Khánh dừng xe lại trước quán, nó quay đầu lại hỏi tôi:

"Mày có kiêng ăn cái gì không?"

"Không, cái gì tao cũng ăn được."

"Dễ nuôi thế?" Khánh cười cười, đôi mắt hai mí xinh đẹp của nó hơi cong lên, trong giọng nói còn mang theo chút trêu ghẹo. Cũng may tôi đang đeo khẩu trang, nếu không nó sẽ phát hiện ra má tôi đang đỏ ửng mất.

Không đợi tôi trả lời, Khánh đã gọi to:

"Cô ơi, cho con hai phần bánh mì nướng muối ớt full topping, mang về ạ."

"Chờ cô chút nhé."

"Vâng."

Trong lúc đợi đồ, Khánh ngó qua bảng menu một chút, sau đó nó hỏi tôi:

"Mày thích trà đào cam sả hơn hay trà sữa thái hơn?"

"Trà sữa thái ạ." Tôi ngoan ngoãn trả lời nó.

Không hiểu sao những lúc ở cạnh Gia Khánh, tôi luôn có cảm giác bị động, dường như từ đầu đến cuối tôi đều vô thức bị nó dẫn dắt, nhưng kì lạ là tôi không khó chịu với điều đó. Khánh biết cách khiến cho người ta cảm thấy mình "quyền lực" bằng cách trao quyền cho họ, nhưng mọi thứ lại vẫn nằm trong tay nó.

Tôi thích câu hỏi lựa chọn, và tôi khá chắc chắn nhiều cô gái khác cũng vậy. Thay vì hỏi "Mày thích uống gì?", Khánh đưa ra cho tôi sự lựa chọn khớp với sở thích của tôi, và câu trả lời đều ở trong tầm kiểm soát của nó. Như vậy không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thời gian mà còn khiến cho cả tôi và nó đều cảm thấy hài lòng. Đây là điều mà không phải thằng con trai nào cũng làm được.