Chương 39

Còn lý do vì sao CLB Âm nhạc cũng phải có mặt ở đây, đó là vì trường yêu cầu phải có thêm hiệu ứng âm nhạc, trong phóng sự cần có một đoạn các bạn học sinh hát bài hát của trường, cho nên CLB Âm nhạc bị lôi vào làm cameo. Hơn nữa, ai cũng phải công nhận CLB Âm nhạc là CLB có visual xịn nhất trường. À thực ra Dance Club cũng nhiều người đẹp, nhưng trông chúng nó chiến quá, không phù hợp với tinh thần của trường.

Gia Khánh ở trong CLB Âm nhạc, nên hiển nhiên nó phải tham gia vào project này. Sau khi đắn đo cân nhắc cẩn thận, tôi quyết định ở lại trường đợi Khánh xong việc rồi dẫn nó đi học luôn, tiện thể hỗ trợ các bạn mấy việc lặt vặt, như là trông đồ chẳng hạn.

"Cắt. Mọi người nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị chuyển cảnh." Thằng Tâm hô to, huơ huơ cuốn kịch bản trong tay.

Tôi mở sẵn thùng nước để lên ghế cho mọi người tiện lấy, sau đó cầm hai chai đi ra chỗ Trần Minh Tâm.

"Mày ơi, nước." Tôi mở sẵn chai nước, đưa cho nó.

"À, tao cảm ơn." Nó vừa cẩn thận xem lại đoạn phim mới quay vừa nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Đợi nó uống xong, tôi mới tung tăng cầm nước đi tìm Ánh Dương. Dương là bạn cùng lớp của tôi, con bé ở trong CLB Âm nhạc và CLB Bóng bàn, và là lý do chính tôi chịu khó ở lại đây làm không công cho Trần Minh Tâm. Dương là tomboy, con bé để đầu nấm, trông siêu siêu đẹp trai, kiểu dễ thương ấy, da trắng, giọng ấm, biết đánh ghi-ta và còn rất giỏi thể thao. Ý tôi là, làm gì có ai không thích người như Ánh Dương cơ chứ.

Tôi lia mắt một vòng, nhìn thấy Gia Khánh đang mắc kẹt giữa một đám con gái. Kệ nó. Tôi ngó nghiêng thêm một chút nữa, tìm được Ánh Dương ở sau gốc phượng gần thư viện.

"Dương ơi, nước nè." Tôi ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười.

Ánh Dương hơi ngạc nhiên ngước mắt lên, con bé nở nụ cười nhẹ, đón lấy chai nước.

"Cảm ơn Châu Anh."

Ôi quỷ thần thiên địa hột vịt lộn!!!!

Đi đưa nước mà lại bị trộm mất trái tim thế này!!!

Đến tận gần sáu rưỡi Trần Minh Tâm mới cho mọi người trở về.

Tôi ở lại giúp CLB nó dọn dẹp qua một chút, sau đó cùng với Gia Khánh đi đến chỗ học thêm Vật Lý.

Vừa đi được một đoạn, tôi ngay lập tức nhận ra điều không ổn.

"Chết rồi mày ơi, xe tao sắp hết điện." Tôi dừng xe, đau khổ cúi đầu xuống nhìn 2 vạch điện mờ mờ, hi vọng Khánh sẽ tìm ra được giải pháp gì đấy.