Chương 15

"Có gì đâu." Khánh thản nhiên nói, có vẻ nó không cảm thấy chuyện có gì to tát cả "Nhà mày ở đâu thế?"

"Ở lô 3B Lê Hồng Phong." Tôi vừa trả lời vừa trèo lên sau xe nó.

Đợi tôi ngồi vững, Khánh mới bắt đầu khởi động xe.

"Mày chỉ đường nhé, tao mới chuyển đến nên không biết đường."

"Thực ra nhà tao cùng đường với nhà mày, mày cứ đi như bình thường, bao giờ đến chỗ rẽ tao chỉ cho." Tôi khẽ mím môi nói.

.

.

"Ôi nhà mày chỉ cách nhà tao có vài trăm mét thôi à? Sao tao lại không biết nhỉ?"

Nguyễn Hoàng Gia Khánh có vè hào hứng cực kỳ với phát hiện mới này của mình. Nó vừa ngó ngó nhà tôi vừa toe toét cười.

"Tại vì lúc đến trường tao đi đường ngõ, còn mày đi đường chính, cho nên mày chưa gặp tao bao giờ cũng đúng." Tôi uể oải nhìn nó, giải thích.

"Ra vậy..." Nó gật gù "Thế thì từ mai chúng ta đi học chung nhé!" rõ là phấn khởi.

Tôi cố kiểm soát cơ mặt của mình, không để nó nhìn thấy sự kháng cự trên mặt tôi, đầu óc hoạt động hết công suất tìm ra một lý do gì đấy hợp lý.

"Nhưng mà tao dậy muộn lắm, nếu như mày đi học cùng tao thì cả hai đứa mình sẽ bị đi học muộn mất."

Thực sự thì tôi vẫn chưa thể tin nổi tại sao Nguyễn Hoàng Gia Khánh lại có hứng thú với mình. Tôi biết cái kiểu hứng thú này, nó giống như việc tìm được một thứ đồ chơi mới hay ho ấy, chứ không phải theo kiểu tình cảm lãng mạn gì đâu. Được người đẹp để mắt đến tất nhiên tôi chẳng có lý do gì không vui cả, điều khiến tôi e ngại là đám con gái hâm mộ nó, và cả việc tôi không biết nó có đang trong một mối quan hệ phức tạp với ai đó không nữa. Ý tôi là, tuần này tôi có thể thấy nó đi với em này, tuần sau đã thấy cạnh nó là em khác, lúc thì nó độc thân, nhưng lúc thì không. Tình trạng mối quan hệ của nó luôn luôn thay đổi, và nó thì chẳng bao giờ chủ động nói cho ai biết cả, trừ khi người ta tự nhìn thấy nó hẹn hò với cô nàng nào đó.

Nguyễn Hoàng Gia Khánh không coi yêu đương như một kiểu chiến tích để đem ra khoe khoang, trái lại, nó tận hưởng việc đó như một trò chơi, mà nó là người nắm giữ luật lệ.

Tôi biết rõ, nó không phải người tôi nên dính vào.

Khánh im lặng chăm chú nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên, chẳng lẽ nó đã nhận ra gì đó rồi?

Đột nhiên, Khánh bật cười khẽ một tiếng. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt nó hơi lóe lên, đôi mắt sâu thẳm như muốn khóa chặt lấy hồn tôi, mang theo chút nghiền ngẫm và hứng thú không dễ phát hiện.