Chương 14

"Ừ mày ơi!!" Tôi đưa hai tay đón lấy cốc Freeze Chocolate, hào hứng nói "Tao thích Chocolate lắm lắm luôn! Cảm ơn mày nhiều nhé!"

Khánh hơi ngẩn ra nhìn tôi, nó cười nhẹ:

"Nếu biết đồ ăn làm mày vui thế này thì tao đã mua cho mày từ đầu rồi."

Bởi vì Gia Khánh mới mua đồ ăn cho tôi nên tôi sẽ thôi không khinh bỉ mấy câu thả thính nhạt nhẽo của nó nữa. Tôi cười với nó một cái, sau đó vui vẻ cắm ống hút vào cốc Freeze, hút một ngụm. Ôi xuất sắc. Mặc dù biết Highlands đắt một phần là do brand, nhưng mà phải công nhận đồ uống được pha chế ngon thật, tôi mà có tiền thì có khi ngày nào tôi cũng phải mua một cốc Highlands mất.

.

.

Bây giờ Gia Khánh là người lái xe, còn tôi ngoan ngoãn ngồi phía sau uống nốt cốc Freeze Chocolate. Lúc nó đề nghị chở, tôi có hơi do dự thật, nhưng mà so với an toàn tính mạng, tôi vẫn muốn thưởng thức trọn vẹn cốc Highlands này hơn, để về đến nhà thì kem tan hết, và đồ uống sẽ không còn ngon nữa. Cũng may lúc về Khánh đi khá chậm, nếu nó vẫn đi với vận tốc 60km/h khéo tôi sẽ ngất ra đường mất.

"Mày ơi." Tôi kéo nhẹ áo nó "Hôm nào tao mời mày uống nước nhé?"

Không ai EQ thấp đến mức hỏi một thằng con trai "Mày mua cốc này bao nhiêu tiền để tao trả" cả, hơn nữa Nguyễn Hoàng Gia Khánh giàu nứt đố đổ vách ra ấy, nếu tôi đề nghị trả tiền, chắc chắn nó sẽ từ chối. Mà thực ra tôi nghĩ nó cũng không cần tôi mời lại nước hay gì đâu, nhưng cứ hỏi thế cho lịch sự.

"Ừ, cũng được."

Ôi nó đồng ý thật kìa? Nhưng mà thế cũng tốt, tôi không thích nợ nần người khác. Nếu đây là Tâm hay Ngân thì tôi cũng chả ngại ngần gì đâu, nhưng tôi với Khánh không đủ thân, cho nên tôi không thể yên tâm nhận cái gì đấy quá 50 nghìn từ nó được.

"Ừa, hôm nào mày rảnh thì bảo tao nhé."

"Okay."

.

.

"Nhà bác vừa hết loại ắc quy cho xe này rồi, sáng mai hàng mới về. Trưa mai con đến lấy xe được không?"

"Dạ vâng ạ, trưa mai con qua lấy."

Tôi chán nán đi ra khỏi cửa hàng sửa xe. Thật may Gia Khánh vẫn còn đứng đấy chờ tôi.

"Mày ơi, xe của tao vẫn chưa sửa xong, mai mới đến lấy được." Tôi ỉu xìu nhìn nó.

"Thì mai đến lấy." Khánh tỏ ra khá bình tĩnh "Lên xe đi, tao chở mày về."

"Hôm nay phiền mày quá." Tôi cảm thấy vừa biết ơn vừa áy náy, hôm nay nó đã giúp tôi rất nhiều, mặc dù cũng mang lại cho tôi kha khá rắc rối không đáng có.