Chương 13

Nguyễn Hoàng Gia Khánh luôn là người làm chủ trong mọi tình huống, tuy vậy, nó biết cách khiến người ta không hề cảm thấy bị kiểm soát hay áp đảo, đó chính là điều mà không phải ai cũng có thể làm. Kỳ thực, dù đã biết rõ chiêu trò của nó, tôi vẫn chẳng thể nào thấy khó chịu với nó được.

Nhưng mà tôi vẫn nhận ra được cái gì đó không thật, và tôi không thích điều đó.

Tôi cười nhạt, từ chối cho ý kiến về câu nói của nó. Sau hôm nay tôi sẽ không dính dáng gì đến nó nữa, cho nên không việc gì phải tỏ thái độ cả, cứ hùa theo nó là được.

Gia Khánh có vẻ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.

"Mày không tin à?" Nó nghiêng đầu hỏi tôi.

"Tin chứ." Tôi trả lời ngay lập tức.

Hình như Gia Khánh nhận ra được thái độ qua loa của tôi, nó gõ nhẹ vào mũ bảo hiểm của tôi, giọng nói còn có vẻ trách móc:

"Mày trả lời lấy lệ quá đó."

"Tao rất rất rất tin mày. Nghe chân thành hơn chưa?"

Khánh phì cười, nó nói một câu không đầu không đuôi:

"Mày kỳ lạ thật đấy."

"Ồ, tao cảm ơn." Tôi sẽ coi đấy như một lời khen.

"Tao cứ nghĩ mày sẽ mắng tao hay giải thích gì đó chứ?" Khánh vẫn tiếp tục nghịch tóc tôi, và điều khó chịu là tôi không thấy phản cảm với hành động của nó. Chết tiệt.

"Joker từng nói rằng, "Họ cười tôi vì tôi không giống họ, tôi cười họ vì họ quá giống nhau", tao cảm thấy ở trong cái xã hội mà ai ai cũng sợ trở nên khác biệt, "kỳ lạ" là một lời khen." Tôi giải thích đơn giản.

"Châu Anh." Khánh đột nhiên gọi tên tôi, một cách nghiêm túc "Hình như tao bắt đầu thích mày rồi đấy."

"À..." Tôi hơi bối rối một tẹo "Tao cảm ơn?" Ngoài cảm ơn ra thì tôi có cần nói thêm gì khác không nhỉ?

"Không có gì đâu." Khánh lại cười, giọng của nó còn pha một chút gì đó như là vui vẻ.

Sao trước đây tôi không nhận ra Khánh rất thích cười nhỉ? À mà trước hôm nay tôi đã nói chuyện với nó bao giờ đâu cơ chứ.

Tôi dừng xe trước cây ATM của BIDV, dặn Khánh đợi tôi 10 phút. Tôi không mang đủ tiền mặt để trả tiền thay ắc quy.

Thiện cảm của tôi dành cho Khánh tăng vèo vèo khi tôi nhìn thấy nó từ Highlands Coffee đi ra, trên tay là một cốc Freeze Chocolate và một Macchiato. Vladimir Lenin nói không sai, vật chất quyết định ý thức, đối với tôi, chỉ cần ai mua đồ ăn cho tôi, người đó nhất định là người tốt.

"Tao không biết mày muốn uống gì nên quyết định mua Freeze Choco." Khánh đưa cốc đồ uống cho tôi "Tại vì tao đoán hầu hết con gái đều thích Chocolate."