Chương 11

"Sao cơ?" Gia Khánh cúi đầu xuống, ghé sát vào người tôi. Bây giờ mặt nó chỉ cách mặt tôi có vài centimet, tôi còn có thể cảm nhận được mái tóc mềm mại của nó đang cọ khẽ vào gò má. Gần quá.

Tôi nuốt khan, cố gắng duy trì tỉnh táo.

"Việc lúc nào cũng bị người ta nhìn ngó ấy, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp trộm mày nữa."

"À..." Khánh thoải mái cười, nó ngồi thẳng lại, nói nhẹ nhàng "Cũng hơi khó chịu một chút, nhưng tao thấy không sao cả."

"Mày biết không..." Tôi chậm chạp điều khiển xe theo dòng người "Tao mà không đang chở mày thì tao cũng lôi điện thoại ra chụp mày rồi đấy."

Khánh gục đầu vào vai tôi, cười đến mức cả người run run.

"Tao cứ tưởng mày không quan tâm đến mấy thứ nông cạn hời hợt như vẻ bề ngoài chứ?" Nó vừa cười vừa hỏi tôi.

"Ai mà chẳng thích cái đẹp. Hơn nữa, mày đúng là đẹp trai thật."

Có vẻ Gia Khánh hơi bất ngờ vì lời khen thẳng thắn của tôi, vài giây sau nó mới lên tiếng:

"Mày cũng rất xinh mà."

"Tao cảm ơn." Tôi khẽ lẩm bẩm "Mặc dù nghe không được thuyết phục lắm."

"Tao nói thật đấy!"

"Ý tao không phải vậy..." Tôi nhíu mày giải thích "Nó giống như kiểu tự dưng Phạm Nhật Vượng khen bố tao "Nhà anh rất giàu có" ấy, nghe chả thấy vui tí nào."

Khánh mất vài giây để hiểu được ví dụ của tôi, nó bật cười khúc khích, vui vẻ nói:

"Nói chuyện với mày thú vị thật đấy."

Tôi cười nhạt.

"Thế mà ngồi cùng bàn gần 1 tháng nay nhưng mày có thèm nói với tao câu nào đâu."

"Rõ ràng là mày không chịu nói chuyện với tao mà?" Giọng của nó nghe oan ức hết sức.

"Tao tưởng mày không thích nói chuyện với tao?" Tôi buột miệng.

"Không." Khánh đặt hai tay lên vai tôi "Tao nghĩ là mày ghét tao hay có thành kiến gì đó với tao, nên tao mới không dám bắt chuyện với mày."

Gì đây? Nó muốn tôi tự thấy bối rối và có lỗi à?

Cái trò thao túng tâm trí rẻ tiền này qua mắt mấy em cấp 2 thì được, chứ làm gì có tuổi với tôi.

Tôi biết tỏng tôi vốn không thuộc nhóm đối tượng cần gây sự chú ý của nó, cho nên ngay từ đầu nó đã không muốn tốn công tìm cách tiếp cận hay giao lưu với tôi. Hoặc đúng hơn là tôi chẳng có gì nổi trội đủ để thu hút nó cả.

Dù vậy, nó vẫn có thể nhẹ nhàng đẩy vấn đề sang người tôi được. Nguyễn Hoàng Gia Khánh đúng là tay chơi chuyên nghiệp, mà tôi thì vẫn còn quá non để chơi trò đưa đẩy kiểu này với nó.