Chương 10

Tôi nhận ra Khánh rất có tiếng nói trong đám con trai, nó chỉ cảnh cáo một câu thế thôi, nhưng không ai dám đùa cợt thêm gì nữa, thằng nào thằng nấy tản ra lấy xe, coi như vừa nãy chưa có gì xảy ra.

Tôi khẽ thở ra một hơi, nâng mắt nhìn Khánh. Nó muốn lấy tôi làm cớ từ chối kèo đi chơi à? Thực lòng tôi rất muốn đi về với Tâm, nhưng mà chiều nay Khánh đã giúp tôi một lần, về tình về lý thì tôi cũng nên giúp lại nó để trả ơn.

Ôi trời ơi... hình như tôi nhìn thấy Trần Minh Tâm đang đi về hướng này. Có vẻ nó đã nhìn thấy tôi với Gia Khánh, trên mặt nó còn viết rõ hai chữ "hóng hớt" kia kìa.

"Châu Anh..."

Khánh giật nhẹ tay áo tôi, thúc giục.

Tôi đau khổ nhìn lại nó, không biết nên mở lời thế nào.

"Mày ơi, vừa nãy tao nhờ Tâm chở về rồi..."

"Làm gì có! Mày nhờ tao khi nào?"

Tâm không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi lúc nào, nó dễ dàng nhấc tôi ra khỏi yên xe, đặt tôi đứng cạnh Khánh, toe toét cười.

Tôi không dám tin nhìn muốn thủng cái mặt đẹp đến mức đáng ghét của Trần Minh Tâm. Con chó này vừa phản bội tôi đấy à?

"Châu Anh." Khánh lên tiếng "Giờ mày về được chưa?"

Tôi thở dài, chấp nhận số mệnh.

"Để tao chở."

Khánh phì cười nhém chìa khóa cho tôi.

"Ừ, cho mày chở."

Khánh đi trước dắt xe ra giúp tôi. Trước khi rời đi, tôi không cam tâm đạp thật mạnh vào bánh xe của thằng Tâm cho bõ tức.

"Mày điên à?" Thằng Tâm lườm tôi "Gia Khánh đã đứng đấy thì tao làm sao dám bảo tao chở mày?"

"Thì làm sao? Mày sợ nó à?"

"Ừ, bố mày sợ nó vãi ***." Minh Tâm thản nhiên đáp trả.

Tôi xị mặt nhìn nó, đột nhiên cảm thấy cả người rã rời.

"Ừ, tao cũng sợ nó."

Tâm bật cười, nhém cho tôi ánh mắt thương hại.

"Chúc mày may mắn."

"...Cảm ơn."

Lúc Tâm dắt xe lướt qua người tôi, nó buông xuống một câu nhẹ bẫng.

"Mày cẩn thận thằng Khánh, nó không đơn giản đâu."

.

.

Bây giờ thì tôi đang chở Gia Khánh trên con đường đông đúc bậc nhất nội thành Hải Phòng. Tôi đã phát ngán cái cảnh thi thoảng lại có một vài em gái đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn Gia Khánh phía sau tôi rồi, rõ ràng nó đã đeo khẩu trang kín mít rồi cơ mà? Con gái bây giờ bị làm sao ấy nhỉ? Tôi dám cá nếu thằng Khánh mà bỏ khẩu trang ra khéo lại có vài vụ tai nạn vì nó mất.

"Mày không khó chịu à?" Tôi bất lực nhìn cái đèn đỏ dài 60 giây trước mặt, tìm đại một chủ đề gì đó để gϊếŧ thời gian.