Chương 10: Cậu thật đẹp trai.

Bên này Gia Duẫn và Thiên Hòa đang trò chuyện rất vui vẻ, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa “Thùng thùng.”

Sau khi mở cửa thấy người đến, trên mặt Gia Duẫn kinh ngạc, theo bản năng kéo cánh cửa lại, chỉ chừa một khe hở có thể nói chuyện.

“Cậu đến làm gì?” Cô ngước mặt, giọng điệu không hay: “Cũng muốn thay em gái tốt của cậu tìm tôi đòi công bằng phải không?”

Ánh nắng xuyên qua khe hẹp, rơi trên gương mặt Gia Duẫn.

Trong giọng nói mang theo chút tủi thân.

Kế Hứa giơ tay lên, cách khe cửa, Gia Duẫn nhìn thấy món đồ trong tay của anh, buông tay nắm cửa, xoay người nói: “Tự vào đi.”

Gia Duẫn đi về phía trước vài bước không nghe tiếng động, quay đầu mới thấy người đó vẫn đứng lặng ở cửa, môi mím chặt, vẻ mặt cũng không lộ chút cảm xúc dư thừa nào.

Ờ, Gia Duẫn đã quên, người này chính là cục bột chết không thấm dầu muối, khúc gỗ cứng đầu ngoan cố.

“Vào đi, tôi có thể ăn cậu hay sao?”

Kế Hứa rũ mắt, lông mi động đậy. Cơ thể giống như một trụ đá, đứng im ở chỗ đó.

“Trời ơi, nói chuyện với cậu sao tốn sức như vậy.” Gia Duẫn cao giọng nói với anh: “Mau ném đồ xuống rồi đi đi.”

Nói xong, cô nhướng mày liếc qua, chỉ thấy Kế Hứa nhấc một chân lên, bước qua bậc cửa.

Tiếp theo, cúi đầu không nói lại bước vào một bước.

Đồ ngoài lạnh trong nóng! Gia Duẫn thầm mắng anh.

Kế Hứa đi tới, bày từng thứ đồ trong túi ra, bình màu xanh lá là dầu gội đầu, hai tệ rưỡi hạt bồ kết, còn có một bình dưỡng da của trẻ sơ sinh.

Gian phòng gộp lại cũng chỉ to như thế này, trừ cái bàn học cũ thì chỉ có một cái giường có thể ngồi, Gia Duẫn ngồi trước bàn nghịch điện thoại, Kế Hứa thì đứng bên cạnh.

Cô liếc đồ trên bàn một cái, thuận miệng hỏi: “McDonald’s đâu?”

Kế Hứa lắc đầu. Không có, anh đã đạp xe lượn một vòng ở trấn trên cũng không thấy McDonald’s nào bán khoai tây xoắn gì.

Gia Duẫn đưa mắt trở về màn hình điện thoại, đảo mắt lại thấy Kế Hứa nhanh chóng vặn túi nhựa thành một cục rồi nhét vào trong túi quần.

Cô nhướng mắt lên, nghi ngờ hỏi: “Cái gì vậy?”

Anh lui về sau vài bước, có chút căng thẳng không khống chế được.

Gia Duẫn cũng không coi ra gì, bĩu môi, đứng dậy đá ghế cho anh còn bản thân thì ngồi bên mép giường.

“Cái vùng rách nát gì chứ, ngay cả McDonald’s cũng không có...” Cô lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu nhìn Kế Hứa vẫn đứng, vỗ chỗ kế bên mình, bình thản tự nhiên nói: “Ngồi đây.”

Anh do dự như trong dự đoán, răng cắn môi, vẻ mặt vốn lạnh lùng, sâu sắc hơn người khác giờ phút này chuyển sang vẻ non xanh vốn nên thuộc về độ tuổi này của anh.

“Cậu qua đây... Nói chuyện với tôi.” Gia Duẫn giương giọng gọi anh, khóe mắt, chân mày đầy vẻ quyến rũ, còn có chút ý trêu chọc như có như không.

Kế Hứa cúi đầu, Gia Duẫn phát hiện anh đã thay quần, đã không còn là cái quần trước đó bị dây xích xe quẹt một lớp dầu kia nữa.

Anh từ từ bước qua, lấy hai cái bánh bao gói cẩn thận từ trong túi ra đưa cho Gia Duẫn.

Gia Duẫn cười nói cảm ơn, mở lớp giấy gói ra, hơi nước khi vừa mới lấy ra từ l*иg hấp vì bị gói kín mà tụ lại, hiện giờ đều thấm vào trong lớp da bánh, ướt tới mức không thành hình.

Gia Duẫn bĩu môi dưới, làu bàu: “Cái này ăn thế nào...”

Kế Hứa rầu rĩ không lên tiếng, nhận lấy bánh bao từ trong tay cô, xé từng lớp vỏ bên ngoài xuống qua chiếc túi, lộ ra một lớp bột mỏng bông trắng bên trong đưa cho cô.

Gia Duẫn cắn một cái, mùi thơm nước của nhân thịt tràn vào giữa răng. Gia Duẫn giương mắt, nở nụ cười hài lòng với anh.

Kế Hứa dựa vào trụ thấp bên đầu giường, con ngươi đen đậm nhìn cô chăm chú, từ trong mắt đọng lại nụ cười.

Mặt trời buổi sáng đã qua đỉnh đầu, ánh vàng khắp nơi.

Mười mấy năm trước đây, Gia Duẫn đều chưa từng thấy qua ánh mắt đơn thuần như vậy, ánh mắt thành kính, trầm lặng, không thêm bất kỳ ý nghĩ đen tối nào.

Là một đôi mắt chỉ có cô có thể nhìn thấy.

Kế Hứa nhét da bánh bao bóc ra còn thừa lại vào miệng, lại lấy tờ giấy được xé ngay ngắn từ trong túi ra, bên trên sớm đã viết sẵn chữ.

[Đợi tuần sau, tôi dẫn cậu vào trong huyện ăn McDonald’s.]

Gia Duẫn cười hỏi, tại sao phải tới tuần sau. Lại kéo vạt áo của anh, kéo anh xuống, Kế Hứa thuận theo ngồi lên mép giường của cô, đối mặt với cô.

Anh cầm cây bút mang theo bên người ra, viết lên mặt trái tờ giấy: [Hai tuần này bận.]

“Bận gì?”

[Làm chiếu tre.]

“Lại đem ra bán?”

Kế Hứa gật đầu, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, không thể nhìn cô.

Lần này đến phiên Gia Duẫn không lên tiếng, qua hồi lâu, mới nghe thấy cô mở miệng nói: “Được, vậy tôi đợi cậu kiếm được tiền, dẫn tôi đi ăn khoai tây chiên xoắn.”

Anh cười rồi, Gia Duẫn đến trường học Khải Minh lâu như vậy, lần đầu tiên thấy Kế Hứa cười như vậy. Khóe môi cong lên rất rõ ràng, nếp gấp của đôi mắt hai mí rất sâu lại rất rộng, lúc cười lên mí trên dưới chồng lên nhau, từ đuôi mắt lộ ra một chút xấu hổ.

Đẹp đến mức khiến người ta nhìn không chớp mắt.

Gia Duẫn nhìn chăm chú, ngắm nghía gò má của anh. Đường nét hai hàm rõ rệt, sống mũi cao vυ"t thẳng tấp, xương mày cũng cao thẳng, anh mới mười bốn tuổi đã có chút dáng dấp hoang dã của đàn ông trưởng thành rồi.

Làn da ngăm đen, đôi môi lại căng mọng màu hồng nhạt.

“Kế Hứa.” Gia Duẫn khẽ gọi anh, chỉ thấy anh chuyển mắt nhìn qua, Gia Duẫn dừng một chút, nói: “Cậu thật đẹp trai.”

Lúc cô nói lời này, đã hoàn toàn không có ý xấu trêu chọc, nhạo báng của trước kia. Là lời rất thật lòng, rất hiếm có, thật lòng muốn khen anh.