Chương 11: Tự nguyện rơi vào bẫy.

Kế Hứa buồn rầu, vẻ mặt vẫn ngẩn ngơ như cũ. Gia Duẫn đưa tay chọc ngang hông anh một cái, sắc mặt vốn không chút dao động kia của anh liền có chút không tự chủ được, khóe môi cũng cong lên.

Gia Duẫn lại chọc, anh liền trốn, không giấu được nụ cười, lén đưa ánh mắt ra ngoài.

“Đồ ngoài lạnh trong nóng!” Gia Duẫn không nhịn được mắng đùa anh, chỉ thấy sau tai Kế Hứa nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, cô không nhịn được đưa tay ra muốn sờ, đầu ngón tay vừa chạm vào trái tai anh, liền nhận ra sống lưng của anh bỗng chốc thẳng lên, cả người nghiêng về một bên.

Gia Duẫn ngồi không vững, tay phải trực tiếp đè lên trên đùi của anh, đồ trong túi phát ra tiếng sột soạt, lòng bàn tay đè phải một vật cứng tròn dẹp.

Đột nhiên Kế Hứa siết chặt lấy cổ tay trắng đến chói mắt, không còn lời nào để diễn tả nhiệt độ đang ủi nóng làn da lạnh buốt dưới tay.

Anh lập tức phản ứng lại, vội vàng buông tay ra.

Chân mày của Gia Duẫn lộ ý khıêυ khí©h, ánh mắt như cười mà không phải cười lượn một vòng trên người anh, cuối cùng đặt ở một thứ nhô lên trong túi quần của anh.

“Lấy ra.” Cô bình tĩnh mở miệng.

Da đầu của Kế Hứa tê rần, môi mím chặt. Gia Duẫn lại đưa tay xuống đùi anh, cảm nhận được cơ bắp săn chắc, cường tráng dưới tay, tim cũng run lên một cái.

Sau chốc lát, tay của cô tiến lên phía trước, lại dừng lại đúng chỗ bắp đùi: “Tự mình lấy? Hay là tôi ra tay?”

Đối mặt với tình huống dồn ép cấp bách như vậy, Kế Hứa thở dài một hơi như cam chịu thỏa hiệp. Lấy bịch ni lông khi nãy bị vò thành một cục ra, từ trong đó có một cái chai nhỏ.

Vì bị xốc mạnh nên chai nhỏ lăn một vòng rồi nằm im bên cạnh Gia Duẫn.

Đó là một chai sơn móng tay có thể nhìn rõ màu sắc qua lớp thủy tinh.

Gia Duẫn vốn đờ đẫn dừng lại vài giây, sau đó quả thực không nhịn được phì cười thành tiếng

Kế Hứa cúi đầu càng thấp, cằm cũng bị kéo căng, cả người đều đơ như gỗ.

Nói chính xác hơn là đơ như xác chết.

Giống như một tên trộm bị người nghe lén nỗi lòng, dùng biểu cảm cứng đờ để che giấu đi sự xấu hổ dữ dội.

Gia Duẫn cầm chai nhỏ kia lên, nhìn một hồi lâu, cô lại không tự chủ được muốn cười. Màu vàng tươi rải rác vài mảnh vụn nhỏ li ti, tay vừa chạm lại gần, độ sáng của làn da lập tức hạ xuống vài tông.

Khó mà tưởng tượng nếu thật sự tô nó lên có bao nhiêu thảm họa.

“Tôi bảo cậu mua cho tôi McDonald’s, nhưng cậu lại đi mua sơn móng tay.” Gia Duẫn nhướng mày, kéo dài giọng điệu chế nhạo anh: “Cậu nói cậu xem -- Cậu không có ý xấu?”

Nghe những lời cô nói anh càng cúi đầu thấp hơn, cả cơ thể cúi xuống, bờ vai rắn chắc khom xuống giống như đứa trẻ đang nản lòng nhận lỗi.

Gia Duẫn nhìn bàn chân của mình, kéo lê đôi dép lê, sơn trên móng chân tróc từng mảng đến chỉ còn lại chút vết chấm nhỏ.

Kế Hứa cũng không nhịn được nhìn chân cô, căn phòng chìm trong bóng tối, màu sắc kia như đốm lửa nhỏ bé trong đêm tối, bật ra khắp nơi, đốt cháy da cả người tê dại, nóng ran.

Gia Duẫn cười đá văng chiếc dép bên chân phải, hai cánh tay chống ra sau, hơi tựa vào mép giường, lộ ra thân hình nhỏ bé, mềm mại.

Ngày mới ló dạng trước cửa sổ, gió và ánh nắng lọt vào trong nhà, ánh nắng làm tôn lên vòng eo mảnh mai và bộ ngực đầy đặn của cô, đôi lông mày đen và làn da trắng như tuyết..

Sợi tóc bị gió phất qua làm rối, rũ xuống bên mặt. Gia Duẫn cong miệng cười, một tiếng than thở khó phân biệt thật giả, cô giơ chân lên, giẫm lên đùi anh.

Năm ngón chân mượt mà, đầy đặn sáng bóng óng ánh như sắc ngọc. Cả người Kế Hứa cứng đờ, không thể động đậy. Thuận theo đôi chân ngọc ngà kia tiếp tục chống về phía trước.

Đây rốt cuộc là ai có ý xấu?

Lòng bàn chân mềm mại, mu bàn chân trắng mềm. Từng gang từng tấc xuôi theo bẹn, xương hông của anh nhẹ nhàng di chuyển.

Hơi thở của anh bỗng dừng lại, mồ hôi nóng từ rừng tóc lăn xuống. Thái dương nổi gân xanh, mạch máu chảy nhanh như vỡ tung.

Cằm Kế Hứa căng cứng, cắn chặt răng không dám phản đối.

Cuối cùng biết là cô dụng ý khó lường, từ lâu đã ủ mưu.

Anh không di chuyển, cũng không thể từ chối. Trong lòng không ngừng đấu tranh và vật lộn giữa hai bên bờ sống và chết trong ngục tù khốc liệt.

Song bàn chân trắng như tuyết dừng lại vào lúc này, đặt chỗ eo của Kế Hứa một cách vững vàng, tiếp đó cọ xát anh nhẹ đến nỗi không có cảm giác.

Trong chốc lát, một cảm giác lạ lùng nhanh chóng trào dâng len lõi ở thân dưới, hết đợt này đến đợt khác, không thể ngăn cản cảm giác ngứa ngáy từ tận trong xương tuỷ, ngứa đến tê dại.

Kế Hứa bỗng đưa tay ra, nắm lấy xương chân cô, đè chặt lên bụng dưới nơi tìиɧ ɖu͙© đang tuôn trào. Cổ họng khó mà tự kiềm chế bật ra tiếng đè nén, một tiếng thở ngắn ngủi này chọc thủng dây thanh tắc nghẽn đã lâu, lộ ra tiếng đặc biệt khàn khàn vụn vỡ.

Gia Duẫn khẽ run mấy giây, lại cười lên như thường, đối mặt với anh. Anh lại dời mắt đi chỗ khác, ánh mắt nhìn vào khoảng không gian mịt mờ ngoài cửa sổ.

Cô đá anh, không nhẹ không nặng, sau khi Kế Hứa lấy lại tinh thần lật đật buông tay ra, nhưng cảm xúc nhỏ nhặt sót lại trong đầu kia lại khiến anh không khỏi bồi hồi.

Mềm mại không xương, vô cùng xinh đẹp.

Kế Hứa hơi nắm tay lại, không dám nhìn cô lần nữa.

Dáng vẻ có tật giật mình này khiến cho Gia Duẫn đột nhiên nhớ ra một chuyện, nụ cười trên khóe môi càng sâu, cách lớp vải bạc mỏng, từ từ xoa nhẹ bụng dưới săn chắc dưới chân. Anh đang run rẩy, nhưng cô lại cười.

Gia Duẫn hất cằm một cái, tố cáo với anh: “Ban đêm mấy ngày này cậu...” Cô ngừng một chút, trách cứ nhõng nhẽo hơn: “Cứ ồn ào đến mức tôi ngủ không được.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kế Hứa như tái nhợt, cổ cứng đờ lẳng lặng nhìn cô. Bởi vì tư thế hơi tựa, Gia Duẫn lúc này đang hơi ngước cổ lên, để lộ ra cần cổ nhỏ nhắn, thẳng tắp và trắng trẻo, đáy mắt cợt nhả không chừa đường lui.

“Sáng sớm hằng ngày ba bốn giờ cậu đã thức dậy, giặt giặt giũ giũ trước cửa phòng của tôi.” Gia Duẫn chống khuỷu tay lên, chầm chậm đến gần anh, hơi thở mang theo mùi thơm bạc hà ngọt ngào, nhẹ nhàng chậm rãi dồn tới: “Ý tôi muốn nói là sao hằng ngày cậu đều có nhiều đồ để giặt như vậy chứ?”

Ký túc xá nhân viên Gia Duẫn ở nằm cuối hành lang phía tây, để tiện cho việc dọn dẹp nên lúc xây dựng lầu ký túc xá, đặc biệt trang bị hai ao nước để giặt giũ ở góc phía tây và phía đông của mỗi tầng.

Nửa đêm gió mát, người lại ít. Có người đang ngủ say, có người lại giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ rồi trằn trọc không ngủ tiếp được.

Giấc mơ của Kế Hứa là giấc mơ ngọt ngào, không khí sau khi tỉnh dậy lại pha lẫn mùi tanh ẩm ướt và khô nồng. Đúng đó, sau khi gặp được Gia Duẫn, anh cũng không biết sao bản thân lại có nhiều quần cần giặt và thay như vậy.

Nhưng cơn thủy triều cảm xúc dập dìu trong giấc mơ kia vừa lạ lẫm vừa dữ dội, anh còn trẻ, lại không có chút kinh nghiệm nào. Bởi thế có một số chuyện, ngay từ giây thứ nhất khi bánh răng số phận nghiền nát thì đã âm thầm đặt trước kết cục.

Tiếng gà gáy, chó sủa, tiếng ve ngoài nhà ồn ào. Mặt trời chiếu rọi trước hành lang, lác đác lấp lánh đầy mặt đất.

Tai của anh như bị ai đó đốt nóng, đỏ rực, Kế Hứa ho nhẹ một tiếng, cũng không đưa ra bất kỳ lời phủ nhận không cần thiết vào lúc này.

Gia Duẫn thấy vậy càng vui vẻ hơn, tiến lên trước giúp anh lau đi mồ hôi đổ đầy trên trán. Ở một khoảng cách cực gần, có người thở khó khăn, lao thẳng về phía cổ cô.

Cảm giác đầu ngón tay để lại tinh tế mềm mại, lúc này vẫn còn giữ lại ở bên mặt Kế Hứa.

Cô hỏi, cậu muốn tôi rồi sao?

Một câu hỏi mờ mịt không rõ, không chỉ rõ thời gian và địa điểm. Mà mùi mập mờ này lại từ trong hơi thở tuôn trào lan tràn giữa dòng chữ, chui vào trong xương máu.

Kế Hứa hơi rũ mắt, đầu cúi xuống, cái gật đầu trong thoáng chốc gần như không thể nhận ra.

Muốn. Anh gật đầu, anh chắc chắn.

Thế mà Gia Duẫn lại từ từ cười lên, ngồi nghiêng một bên. Sau khi trải qua một hồi lâu yên lặng không có chút dấu hiệu nào, cô nắm vạt áo của Kế Hứa, đầu ngón tay vô cùng chán nản xoa xoa, giương mắt nói: “Tiền mua đồ, tôi sẽ đưa cho cậu trước khi đi.”

Kế Hứa chuyển mắt nhìn cô, lúng ta lúng túng không lên tiếng.

Cô cười, nói: “Hồi nãy mới cãi nhau với ông ba ngớ ngẩn của tôi, bây giờ tôi đi kiếm ổng lấy tiền thì ngại lắm, nếu cậu để bụng thì tôi có thể tìm anh Tiểu Đồng lấy tiền đưa cho cậu trước.”

Bên tai là tiếng thở dần tăng của anh, tựa như sầu não than thở.

Ngay lúc Gia Duẫn sắp mềm lòng, ngoài cửa có người đi qua, dừng lại hồi lâu. Gia Duẫn kéo vạt áo của Kế Hứa, tỏ ý muốn anh ra ngoài xem.

Lăng Lài đứng trước cửa, thấy hai người họ ngồi trên giường thân thiết, đỏ mặt tía tai dời mắt đi, nhưng làm sao cũng không di chuyển bước chân, đến khi Kế Hứa nhìn qua, cô ta mới nhanh chóng làm thủ ngữ.

Kế Hứa lấy lại tinh thần, đứng dậy. Anh nhìn Gia Duẫn, lại sờ túi, rõ ràng có chút luống cuống không chừa đường lui. Gia Duẫn tiến lên nắm lấy tay của anh, nói với anh: “Nếu có việc thì cậu đi làm trước đi.” Như cố ý, cô bóp chặt bàn tay lớn và thô ráp kia: “Rồi quay lại chơi với tôi.”

Anh gật đầu một cách nặng nề, đến khi Gia Duẫn buông anh ra mới cất bước đi ra ngoài cửa.

Vừa vượt qua ngưỡng cửa, liền nghe thấy cô gái kia gọi anh sau lưng: “Kế Hứa.”

Trái tim anh run lên, lại quay đầu nhìn lại.

Gia Duẫn cười quyến rũ với anh, nhìn anh đầy ẩn tình: “Nếu tối nay cậu lại ngủ không được thì đến tìm tôi được không?”

Hai người ngoài cửa đều sửng sốt, không biết Lăng Lài lúc này đang oán thầm thế nào, lại thấy cái nháy mắt mê hoặc kia, cô mặt đầy vẻ vô tội lên tiếng: “Đến tìm tôi trò chuyện, tán dóc... Tôi kể chuyện cho cậu nghe, được không?”

Đây thật sự là chuyện cười cực kỳ hài hước, có lại tìm người điếc tâm sự tán dóc bao giờ.

Nhưng có người không phân biệt được thật giả, tự nguyện rơi vào bẫy.

Cho nên bạn xem, trên thế gian này cho dù lời nói dối vụng về đến đâu cũng đều sẽ có người sẵn lòng tin.