Chương 2: Mùi Vị Của Trái Tim

CHÀNG TIÊN NÀNG QUỶ

Chương 2

Cô trực tiếp bóp nát trái tim tên đó. Rồi hắn cũng biến thành tro bụi và cũng chịu sự đau đớn trong mười tám tầng địa ngục.

Tiếp theo đến người đàn ông ấy, anh ta van xin nói:

“Xin cô, có thể tha mạng cho tôi được không, tôi… tôi sẽ làm những điều mà cô muốn, chỉ… chỉ cần cô tha mạng cho tôi.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta, cô cười nhạt rồi nói:

“Ngươi sẽ không hối hận, đúng không, Kim Hong Jeok?”

Chưa để người đàn ông kịp định thần lại, cô đã dùng phép biến mất anh ta.

Người cuối cùng với vẻ mặt nhạt nhòa, chẳng hề sợ hãi, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt kiên định.

Cô cười khẩy, bàn tay dính máu ấy lại xuyên thẳng vào trái tim người đó. Kì lạ, sau khi lấy tim ra, bàn tay đẫm máu lại biến mất hết máu.

“Kì lạ, trái tim ngươi sao lại ngọt đến thế, ngươi bị đày xuống đây phải không?”

Người đàn ông đó chẳng nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô nói:

“À… hóa ra là bị đày xuống.”

Cô nhìn tên đó khó hiểu một lúc rồi cũng cất lời thêm lần nữa:

“Người đâu, nhốt hắn ta lại.”

Nói xong cô cùng tất cả đám người đó liền biến mất trong làn sương.

Hàn Quốc năm hai nghìn không trăm hai mươi tư.

“Ngươi biết không, những điều ngươi làm đều là sai trái cả, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi.”

Một giọng nói già nua cất lên, bà lão vung gậy về phía cô gái rồi nói:

“Lee Sang – hee, Lee Sang – hee… mau mau… tỉnh dậy…”

Lee Sang – hee hoảng hốt hét lớn, cô bật dậy khỏi cơn ác mộng.

Một giọng nói tươi cười, Kim Hong Jeok đứng trước mặt cô, vui vẻ hồn nhiên nhìn Sang - hee nói:

“Lee Sang – hee, cô Lee Sang – hee, bộ cô không định dậy để đi tìm mạng người sao?”

Sang – hee bật dậy với vẻ nhức nhối rồi nói lớn về phía đối diện:

“Này, gọi ta là chủ nhân, Sang – hee cái con khỉ.”

“Quả nhiên, thuê ngươi vào làm chỉ làm ta mệt hơn thôi, quản gia Kim. Có gì hôm nay ta không có về được đâu, ngủ muộn hơn chục phút rồi. Ngươi còn không biết đường gọi ta dậy nữa.”

Cô tiếp tục nói, vừa nói, cô vừa lấy áo khoác đi ra ngoài luôn.

Quản gia Kim cúi mặt xuống có chút buồn đáp lời:

“Vâng .”

Trên cây cầu cao nhất nằm ở giữa trung tâm thành phố Seoul đông đúc, đồng hồ nằm trên tay cô bỗng kêu mạnh. Mắt cô dần dần chuyển qua màu xanh dương nhạt.

Sang – hee cười nhếch mép vừa nói vừa nhảy xuống cầu.

“Chà chà, có mục tiêu rồi.”