“Trưa mai anh phải về Nha Trang, anh có thể giúp em trong vụ kiện ở Cần Thơ, buổi sáng mình gặp nhau một tí được chứ?”
Y Bảo đọc tin nhắn mà lòng rạng rỡ lên hẳn, vui vì có thể giúp được Lâm Dĩ, nhưng thật ra cô vui vì đây là lần chính thức gặp mặt sau 06 năm xa cách.
Sáng hôm sau, không khí mát mẻ, bầu trời trong xanh tuyệt đẹp như tâm trạng của Y Bảo vậy. Cô thức dậy rất sớm chuẩn bị, nét trang điểm nhẹ nhàng nhưng đậm khí chất, sắc sảo. Diện chiếc váy dài vintage nhưng không bị dừ vì cô có mái tóc ngắn ngang cằm trẻ trung, năng động. Nhìn vào không ai biết cô đã 28 xuân xanh.
Trương Vĩnh Thành dường như đến rất sớm, cô bước vào quán coffe đã thấy anh ngồi sẳn. Ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm lấy người phụ nữ trước mắt, cảm giác ngờm ngợp nơi lòng ngực một cách khó tả. Hai người im lặng một lúc lâu, chẳng biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
“Anh có cách giúp em trong vụ kiện kia thật à?” - Y Bảo lên tiếng.
Mỉm cười với cô, anh đáp:
“Em dạo này thế nào? Công việc của em ổn chứ?”
Ngập ngừng vài giây, cô cũng thoải mái với anh:
“Đều ổn hết cả. Bây giờ anh sống ở Sài Gòn hay Nha Trang đấy?”
“Anh ở Nha Trang, mỗi cuối tuần anh vào Sài Gòn thỉnh giảng cho các trường đại học, thỉnh thoảng nhận tư vấn hay tranh tụng cho vài vụ để đỡ phí bằng Luật sư ấy mà.” - Thấy cô yên lặng, không biết nói gì, anh liền tiếp tục - “Cũng là chỗ quen biết, anh có thể nói công ty X giảm 100.000 USD so với tổng 600.000 USD mà Lâm Dĩ phải chịu”
Ánh mắt Y Bảo sáng rực: “Thật hả? Quao! Quan hệ của anh đúng là ghê gớm, nói một tiếng thôi là từng ấy tiền.”
Khuôn mặt biến sắc, Vĩnh Thành trở nên nghiêm nghị, anh đưa tay nắm lấy tay Y Bảo đang đặt hờ hững trên bàn:
“Với điều kiện, em không được trốn tránh anh nữa!”
Cô dường như bất động, trong đầu chợt loé lên những hình ảnh của nhiều năm trước. Cô ngồi sau xe siết chặt lấy anh chẳng nói một lời, nước mắt cứ thế thấm ướt cả vai áo anh. Anh cũng im lặng suốt chặng đường đưa cô về nhà. Lần cuối họ nhìn nhau, anh vội nắm lấy tay kéo cô lại hôn nhẹ vào trán, “Anh yêu em”. Ngồi trên xe, anh mãi nhìn theo bóng lưng cô lẩn thẩn bước vào nhà rồi mất hút, có lẽ anh cũng biết, đó là lần cuối cùng nhìn thấy bóng dáng người con gái ấy.
Vĩnh Thành có thể nhìn thấy được tâm tư của Y Bảo, anh trầm giọng:
“Dù gì cũng tìm thấy em rồi, anh không để em biệt tâm như vậy nữa!”
----------
Vội vàng chạy về công ty, cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh thay áo sơ mi trắng, tháo đôi cao gót đang mang cho vào túi xách, trở về dáng vẻ cô nhân viên văn phòng, không thể để sếp thấy cô trong bộ dạng diêm dúa như này đến công ty được. Và không quên báo tin mừng cho Lâm Dĩ. Chẳng may cô nói chuyện lớn tiếng quá nên Mỹ Anh, đồng nghiệp kiêm bạn thân của cô bên ngoài nghe thấy, liền trêu ghẹo:
“Ối giời, xem ra tình cảm tiến triển tốt quá nhở.”
“Tốt gì chứ, tao với Lâm Dĩ vốn là bạn thân thiết mà.” - Y Bảo cuối xuống rửa tay vờ như chẳng qua tâm.
Mỹ Anh gõ mạnh vào trán Y Bảo một cái rõ đau:
“Bạn gì chứ. Chả có bạn nào mà ở cách xa hơn 160km mà chỉ cần mày lên tiếng là lập tức chạy tới. Không thì mỗi tuần đều mang quà cáp thăm mày. Nhờ công ty anh ấy có vụ kiện mày mới chịu chạy xuống xem tình hình người ta. Thật là nhẫn tâm quá đi mất. Có phúc mà không biết hưởng.”
Y Bảo với gạt cô bạn sang bên cạnh bước khỏi phòng vệ sinh.
“Vừa đẹp trai, vừa giàu có, gia đình lại đối xử tốt với mày, chẳng hiểu lý do gì mày lại không chấp nhận Lâm Dĩ luôn ấy...” - Mỹ Anh vẫn đuổi theo lải nhải cho tới tận bàn làm việc.
Không hẳn là Y Bảo không chấp nhận Lâm Dĩ, vì thật chất Lâm Dĩ chưa ngỏ lời yêu đương với cô bao giờ. Cô cảm nhận được anh có tình cảm với cô, nhưng cả hai chưa bao giờ nhắc đến vấn đề tình cảm, có lẽ vẫn chưa đủ tin tưởng vào đối phương hay thật ra đây không phải là tình yêu. Giống như mối quan hệ của cô 06 năm về trước. Cô cũng không biết nữa. Cô lại nhớ đến đoạn tình cảm xưa, hình bóng xưa.
--------
Để cảm ơn Y Bảo, Lâm Dĩ mời cô dùng bữa.
Vẫn như thường lệ, chỉ cần hẹn nhau, không cần nói ngày giờ là cô biết ngay đúng 08:00 tối thứ bảy anh sẽ đứng trước nhà cô. Như một thói quen lặp đi lặp lại từ khi biết nhau cho tới giờ, nên hầu như dù bận rộn đến mấy, mỗi người đều từ chối mọi lịch trình để dành tối thứ bảy, sẵn sàng gặp nhau khi cần. Thế mà cô cứ khăng khăng với mọi người họ không phải người yêu cuả nhau, ai mà tin cho được.
Khí trời mát mẻ, vẫn chưa đến giờ hẹn, Y Bảo dự định xuống nhà, tản bộ một vòng chờ Lâm Dĩ tới. Đưa tay đẩy cánh cửa, cô tròn mắt:
“Sao anh lại ở đây?”