Chương 2: Đồng Nghiệp

"Lâm Dĩ à, trưa nay em có việc gấp nên về vội mà không kịp chào anh" - Y Bảo vừa tan làm ở công ty liền gọi cho Lâm Dĩ.

"Ra là vậy. Gọi em không bắt máy, anh còn lo em gặp rắc rối gì. Giờ thì anh yên tâm rồi."

"Về vụ kiện em thấy không khả quan hơn anh ạ. Em không giúp được gì cho anh rồi. Họ không hề có ý thương lượng với chúng ta."

"Không sao. Em cũng cố hết sức rồi, là do anh nhắm mắt nhắm mũi ký hợp đồng mà chẳng đọc lại, trách ai bây giờ. Em đừng nghĩ nhiều." - Trước khi tắt máy, Lâm Dĩ không quên dặn dò Y Bảo giữ sức khỏe và chúc cô ngủ ngon.

Thật ra đối với Lâm Dĩ, số tiền bồi thường cho công ty đối tác không quan trọng. Anh bị bạn thân chơi một vố đau điếng nhưng bù lại đây lại là cơ hội cho anh được gần Y Bảo trong mấy tháng qua. Hai năm trước, cô và anh cùng làm việc cho một công ty quảng cáo có tiếng ở Sài Gòn. Chỉ là cô ở mảng pháp chế, còn anh về mảng nhân sự. Trái ngược với năng lực làm việc hiệu quả của Lâm Dĩ, Y Bảo lúc nào cũng bị cấp trên mắng như trút nước. Không ít lần cấp trên nóng giận đuổi việc cô. Hồ sơ đề nghị đuổi việc cô cứ cách 3,4 tuần là lại gửi lên phòng nhân sự. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba,... khiến cho Lâm Dĩ, người nhận hồ sơ, thậm chí thuộc cả sơ yếu lý lịch, thông tin liên quan của Y Bảo. Bất giác anh lại thích thú với cô tự bao giờ.

Trong một lần dùng bữa ở căn tin, anh vô tình thấy Y Bảo ngồi bàn bên cạnh. Đúng là cô gái ấy, không sai vào đâu được. Nhìn ảnh thẻ trong hồ sơ đúng là biểu cảm hơi ngơ ngơ hơn bên ngoài. Dù không hề quen biết, gặp gỡ trước đó, anh vẫn nhận ra ngay. Khoé miệng anh nhếch lên để lộ nụ cười tinh nghịch. Không ngần ngại anh di chuyển ngay ngồi trước mặt Y Bảo.

"Y Bảo. Nhân viên thử việc cho bộ phận pháp chế tính đến nay cũng đã được 5 tháng."

Y Bảo giật mình, tròn mắt ngước nhìn người đàn ông lạ hoắc trước mặt. Nuốt vội cơm trong miệng, cô hoảng hốt:

"Ơ... Anh là... Hình như chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Sao anh lại biết rõ thông tin của tôi thế."

Vẫn điệu cười ranh mảnh:

"Chưa gặp nhau thôi, nhưng em có tin anh nắm rõ thông tin về em không hả."

Cô khẽ chau mày, không biết hôm nay lại gặp xui xẻo gì. Nhìn mặt cô ngây ngô ra, anh bật cười cố ý trêu ghẹo. Bỗng, anh rướn người về trước, hạ thấp tone giọng thì thầm vào tai cô, tuy nhiên vẫn là giọng điệu đùa cợt:

"Tính đến nay em đã bị trưởng phòng gửi đơn đề nghị đuổi việc 5 lần rồi đấy"



Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.

"Thật ra anh không muốn để tâm đến thông tin cá nhân của em đâu. Nhưng em cứ bắt anh phải tìm hiểu vậy, cứ cách 3,4 tuần hồ sơ của em lại được gửi tới. Cô bé này, đúng là hết nói nỗi" - Vừa nói, Lâm Dĩ vừa cười khanh khách, vừa may là gần đó không có người khác. Nếu không nỗi nhục này, cô không biết làm sao mà gột rửa được.

"Anh vừa phải thôi đấy!"

Tức tối lớn giọng, Y Bảo đứng phắc dậy, đi mất hút. Còn anh ngây người, đơ ra vài giây.

Về phòng làm việc anh không thể nào tập trung được.

"Sao lúc nãy mình vô duyên thế nhỉ? Thật ra chỉ muốn chào hỏi một tiếng. Ây chà... Kinh nghiệm tán gái bao lâu nay mà sao hôm nay ăn nói kì cục thế nhỉ.... Từ ngày làm việc ở đây, chẳng khi nào mình ở lại dùng cơm văn phòng, hôm nay là lần đầu thế mà lại gặp cô ấy. Đúng là có duyên thật rồi, thật là thú vị..." Hàng loạt suy nghĩ áp đảo trong trí óc của người đàn ông hài hước này.

------------------

"Y Bảo có người tặng hoa cho cô này"

Đồng nghiệp lên tiếng ngay khi Y Bảo bước vào cửa.

Cầm bó hoa hồng trên tay kèm tờ giấy "Chúc em ngày mới vui vẻ", cô cảm thấy thấp thỏm. Ai lại bày trò trêu chọc cô nữa chăng. Cắt ngang suy nghĩ của cô là tiếng tin nhắn điện thoại.

"Trưa nay cùng dùng cơm ở căn tin nhé! Mong gặp em."

Trong lòng cô từ lâu không còn nghĩ tới tình cảm nam nữ. Trái tim đã nguội lạnh, chỉ còn mải mê tìm kiếm công việc ổn định tương lai. Nên dù có bao người đàn ông thả thính cô, họ cũng nhanh chóng từ bỏ ý định.

Giờ cơm trưa, cô vội vã đến căn tin công ty. Chẳng phải vì nôn nóng gặp cái tên vô danh kia mà vì cô cố dùng bữa cho nhanh để tranh thủ nghỉ trưa một tí.

Loay hoay tìm bàn cô bắt gặp tên đàn ông vô duyên hôm qua ngồi cách cô không xa đang ra sức vẫy tay với mình. Cô vờ như không thấy, đi ngang qua thật nhanh.



"Em không dùng bữa với anh thật đấy à?" - Giọng nói mang âm điệu giận dỗi như thể cả 2 là người yêu của nhau vậy.

Cô đứng sựng lại, vẻ mặt đâm chiêu.

"Người tặng hoa và nhắn tin cho tôi lúc sáng không phải là anh đấy chứ?"

Anh nắm lấy cổ tay cô, lôi cô ngồi xuống trước mặt, miệng luyên thuyên:

"Thật ra anh đang xin lỗi cho hành động hôm qua đấy. Chỉ là cảm giác như biết em đã lâu nên anh nói chuyện hơi thoải mái tí chứ không có ý gì đâu. Bây giờ chính thức làm quen nhé!" - Với vẻ đẹp trai vốn có, anh nở nụ cười tươi tắn không đầy nam tính - "Anh tên Lâm Dĩ, làm ở bộ phận nhân sự, rất vui được làm quen em".

Bàn tay Lâm Dĩ chìa ra trước mặt nhưng Y Bảo không bắt lấy, mà đập mạnh một cái, giận dỗi.

"Thì ra là vậy, hèn chi biết hết thông tin về em".

Cô hạ giọng "Này, anh không được cho người khác biết em bị trưởng phòng đối xử tệ bạc như thế nhé. Em phải giữ sỉ diện mới có động lực làm tiếp ở đây đấy"

Anh bật cười: "Thật ra có nhiều người giống em lắm, nhưng có thể ở lại sau ngần đấy lần bị đuổi thì đây là thành quả em đáng tự hào đấy, không ai trụ vững như em đâu".

Cô cười gượng, nhưng ít ra đối với cô đây cũng là một lời khen ngợi. Thoáng chốc cô lấy lại ít tự tin và có động lực tiếp tục công việc mà bấy lâu nay cô đã nản chí.

"Ừ đúng đấy. Em cũng không hiểu sao trưởng phòng gửi đề nghị đuổi việc em nhiều vậy mà cấp trên vẫn chưa ra quyết định gì. Không biết là em giỏi hay em may mắn nữa"

"Giữ em ở lại chắc có lý do gì đó, anh cũng không rõ. Em cứ cố gắng là được... Còn về phần chúng ta, hôm nay chính thức làm bạn nhé".

Cô với anh nói cười vui vẻ. Y Bảo vốn là người rất hoà đồng, dễ gần gũi. Nhưng càng quen biết sâu, mới nhận ra cô là kiểu người nội tâm, khó chia sẻ. Khó khăn trong công việc khiến cô chùn bước, muốn từ bỏ ngành nghề mà cô đã theo đuổi. Bỗng chốc, hôm nay nghe anh nói, cô thấy mình được an ủi, bớt đi phần nào cảm giác là người vô dụng, tệ hại. Nhưng cô không hề biết rằng, những đơn đề nghị cô nghỉ việc, Lâm Dĩ đã giúp cô xoá đi tất cả, tới bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.