Chương 4: Đối Đầu

“Sao anh lại ở đây?” - Y Bảo ngạc nhiên.

“Ummm... Anh đang đợi em. Anh không biết có nên hẹn gặp em không nên anh đứng đây chờ xem sao, nhưng xem ra số anh vẫn đỏ.”

Dáng người cao ráo với chiếc áo sơ mi đen không gài 2 nút trước ngực, bờ vai rộng vững chải, hai tay cho vào túi quần nhìn thật ngầu nhưng lại đứng lóng ngóng đúng kiểu đang trông chờ ai đó, nghe Vĩnh Thành nói cô thoáng bối rối. Trước mắt cô là người mà cô luôn phải chờ đợi, vậy mà bây giờ lại đứng ngây ngô ở đây chờ đợi cô.

“Sao anh biết em ở đây?”

“Đã bảo không để em vuột khỏi tầm mắt của anh nữa mà.”

Vẫn giọng điệu ôn nhu, ma mị khiến bao trái tim thiếu nữ đổ gục, Y Bảo cũng không ngoại lệ. Anh dùng ánh mắt dò xét Y Bảo từ trên xuống một lượt:

“Em có hẹn sao?”

“Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ bảo mình có hẹn rồi để Vĩnh Thành chờ công không như vậy? Thật sự không nỡ. Nhưng chẳng lẽ lại gọi điện diện lý do với Lâm Dĩ hôm nay mình không đi được, thế cũng không xong...”. Y Bảo rối như tơ vò với mớ suy nghĩ, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc ấy, Lâm Dĩ ngó đầu qua cửa xe gọi lớn: “Y Bảo”.

Thật ra Lâm Dĩ đã thấy hai người họ nói chuyện được một lúc, nhưng xem ra tình hình không ổn. Với linh cảm cuả người đàn ông, anh cảm thấy đây là một đối thủ lớn có khả năng cướp mất tình yêu của mình.

Y Bảo và Vĩnh Thành quay người lại. Lâm Dĩ bước ra từ chiếc Bentley đời mới nhất. Quần âu, sơ mi trắng với giày da phong cách retro, rất lịch lãm nhưng cũng rất tuỳ ý. Trước mắt Y Bảo đúng là hai tuyệt phẩm mà kiếp trước cô kì công tích góp phước đức nên kiếp này mới xuất hiện trong cuộc đời cô. Lâm Dĩ cầm theo đoá hoa hồng đưa trước mặt Y Bảo:

“Tặng em.”

Cô vừa nhận lấy thì anh cũng nhanh chóng chìa tay ra với Vĩnh Thành:

“Chào anh. Tôi là...”

Y Bảo vội vàng cắt ngang.

“À, để em giới thiệu. Đây là Vĩnh Thành, bạn đại học của em. Còn đây là Lâm Dĩ, là bạn của em, cũng là bị đơn trong vụ kiện ở Cần Thơ.”

Lâm Dĩ chau cặp lông mày rậm lại thắc mắc: “Sao em lại giới thiệu như vậy?”

Vĩnh Thành nhã nhặn đáp:

“Vụ đấy tôi có tham gia với tư cách đại diện nguyên đơn nhưng do không sắp xếp lịch trình được nên tôi không theo nữa.”



Y Bảo nhìn Vĩnh Thành xong lại đưa mắt qua Lâm Dĩ. Sao lại tạo ra tình huống trớ trêu như này. Cô im lặng. Cả ba người đều im lặng. Bầu không khí gượng gạo khó tả.

“Hai người có hẹn trước à?” - Vẫn gương mặt không biến sắc, Vĩnh Thành hỏi.

“Chúng tôi đã hẹn trước.” - Lâm Dĩ nhanh miệng.

Nhìn cách cư xử của hai người trước mắt cùng với lời giới thiệu trổng không của Y Bảo, Vĩnh Thành chắc chắn rằng họ không phải người yêu, nhếch mép cười đểu:

“Dù sao cũng là bạn bè với nhau cả. Hai người không ngại mời tôi một bữa, sẵn tiện làm quen đấy chứ.”

Lâm Dĩ chửi thầm trong đầu: “Bạn đại học với Y Bảo thì chắc rằng cái thằng ranh này nhỏ hơn mình ít nhất 3 tuổi, mà khẩu khí không nể nang gì cả.”

“Được chứ! Cũng tới giờ tôi đã đặt bàn ăn. Chúng ta đi ngay kẻo muộn. Cậu chạy theo sau chúng tôi nhé.” - Dứt lời, Lâm Dĩ kéo Y Bảo vào trong xe, không để ai nói thêm một lời nào.

Ngồi vào xe, não mới hoạt động trở lại, nảy giờ Y Bảo chưa kịp phản ứng gì.

Nhìn đoá hoa trên tay một lượt rồi quăng ra ghế sau, cô trách:

“Đã bảo em không thích hoa mà anh cứ tặng làm gì, tốn kém thế không biết.”

Lâm Dĩ đưa tay đánh vào đỉnh đầu cô một cái:

“Ơ hay. Người ta là tips người lãng mạn cơ mà. Không phải kiểu cục súc như em.”

“Thế anh tính cả ba chúng ta cùng dùng bữa thật đấy à?” - Y Bảo lườm anh.

“Thế em tính đuổi anh hay đuổi Vĩnh Thành? Em chọn đi!”

Y Bảo im lặng nhìn ra gương chiếu hậu. Cô không thấy được khuôn mặt của Vĩnh Thành, chỉ thấy chiếc Mercedes bám đuôi rong ruổi dọc khắp Sài Gòn.

--------

Hai chiếc ô tô vừa đỗ xong, Vĩnh Thành lập tức tiến về Lâm Dĩ:



“Này, anh cố tình chạy lòng vòng hơn 40 phút cho tôi đuổi theo đấy à?”

“Xin lỗi cậu nhé. Thỉnh thoảng mới chạy đường Sài Gòn, anh bị lạc một chút ấy mà.”

Ba người bước vào trong nhà hàng, Lâm Dĩ lịch sự dặn dò nhân viên set up bàn lại, thay đổi so với trước đó anh đặt. Trông anh hôm nay khá ga lăng với Y Bảo, cầm túi xách, kéo ghế, trải khăn lót,.. Mặt dù anh thuộc tips người lãng mạn, tinh tế, nhưng quen biết đã lâu, với cô, anh không còn giữ mấy cách thể hiện sến súa như này, nên cô cũng không tự nhiên lắm.

“Mỗi món em thêm cho anh một suất ăn nữa nhé. Hm... em cho anh thêm 1 phần Cua hoàng đế sốt bơ chanh.”

“Không cần đâu, Vĩnh Thành dị ứng với cua.” - Y Bảo chen ngang lời Lâm Dĩ đang gọi món.

Cả Lâm Dĩ và Vĩnh Thành cũng quay lại nhìn Y Bảo, cô cảm thấy có gì đấy không đúng nên nói sang chuyện khác.

Mặc dù nói cười vui vẻ, nhưng không khí lại gượng gạo, đôi khi rơi vào im lặng trầm tâm, không thoải mái tí nào...

Do phải về Nha Trang trong đêm, nên Vĩnh Thành đi trước, trả lại không gian hai người cho Lâm Dĩ.

Ngồi trên xe, Y Bảo trầm mặc, tựa đầu nhìn ra cửa sổ. Lâm Dĩ trông thấy bộ dạng cô trong lòng đột nhiên thấp thỏm lạ thường. Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Y Bảo ôn tồn bảo:

“Xin lỗi, em không biết anh ấy lại đột ngột đến, làm anh có chút khó xử.”

“Gì chứ? Sao lại khó xử? Bạn của em thì cũng là bạn của anh thôi.” - Ánh mắt Y Bảo vẫn chăm chăm nhìn anh, anh ấp úng nói tiếp - Umm...thì... thì cũng không tự nhiên cho lắm, nhưng do gặp bất ngờ ấy mà. Đã bảo rồi bạn em cũng là bạn của anh thôi.”

Y Bảo mỉm cười, nhưng lại trầm tư quay ra cửa sổ.

“Này anh bạn, làm vài chai nhé!” - Lâm Dĩ đập vai Y Bảo một phát.

Cô quay ngoắc lại, cười rạng rỡ như được mùa:

“Được đấy. Tới bến thôi nào.”

Tinh thần sảng khoái, họ vào một quán nhậu bình dân. Vừa bước vào, ông Thân - chủ quán đã hô hào:

“Như cũ nhé hai bạn tôi.” - Rồi tiếp tục đi sang bàn khác, nhưng không quên quay đầu lại dặn dò: “Lát cho tôi ké mấy chai với nhé”

Y Bảo và Lâm Dĩ cười tít mắt trước bộ dạng này. Đây là quán họ thường lui tới. Không có gì đặc biệt, quán nhỏ, trên dưới hơn 10 bàn, chỉ có 02 vợ chồng kiêm hết các nhiệm vụ từ ông chủ tới thu ngân, đầu bếp, phục vụ. Khách ở đây đều bình dân, bàn chuyện mưu sinh, thoải mái tục tĩu nhưng lại có gì đó rất gần gũi, không hề có cảm giác lưu manh, xấu xa. Ai tới ông Thân cũng ra ngồi bắt chuyện tâm tình giao lưu vài chai. Có khi khách đông, ông uống say nhè tới nỗi khách phải tự tính tiền cho mình. Nếu không phải Y Bảo dụ dỗ, Lâm Dĩ cũng không biết tới cái nơi thú vị như này. Nơi có thể thoải mái, xoắn tay áo đập bàn nói chuyện, không lo nghĩ người khác đánh giá, bàn tán về mình, nơi có thể sống thật với bản thân, nhấp chai bia giải bày tâm sự.