Chương 5: Anh thật là lưu manh

Buổi sáng khi Tô Niệm Nam thức dậy thì liền thấy bên cạnh là một đống giấy vệ sinh, cô cầm lên nhìn tới nhìn lui, hình như số giấy này đã thấm không ít nước mắt nên chúng đều đã dính vào nhau.

Cô đem chúng ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó đi gõ cửa phòng Giang Lâm An, anh bực bội mà ở trong phòng rống lên một tiếng rồi trở mình đi ngủ tiếp.

Tô Niệm Nam ở bên ngoài liền nghĩ: nếu cô đã không thể kêu anh dậy thì tự mình đi học một mình, vì thế liền sửa soạn chuẩn bị đi học, khi cô chuẩn bị xong xuôi thì gặp một khó khăn.

Đó là Tô Niệm Nam không nghĩ tới một trường hợp cửa nhà anh sẽ không mở được?

Cô đứng bất động tại chỗ, rồi tự suy ngẫm mất nửa ngày là cô có nên quay lại và tiếp tục đánh thức Giang Lâm An dậy không, thì vào lúc này, tay Giang Lâm An lướt qua người cô rồi mở cánh cửa.

Tô Niệm Nam quay đầu lại thì anh cũng vừa cúi đầu xuống, nên hai người rất ăn ý mà cùng nhìn nhau.

Chiều cao của Tô Niệm Nam cũng không tính là thấp, vì cô cao tới 1m65 nhưng mà Giang Lâm An lại cao hơn cô hẳn một cái đầu. Cô không rảnh mà ở đây thẹn thùng về chiều cao của mình, mà ngược lại còn kinh ngạc nói: “Sao cậu lại ở đây?"

Giang Lâm An dùng gậy chống mà gõ gõ vài cái sau đó đi qua chỗ Tô Niệm Nam đang đứng.

Tô Niệm Nam nhìn anh càng lúc càng tới gần mình, liền vô thức mà nhắm chặt đôi mắt lại.

Giang Lâm An thấy cô như vậy thì liền cong cong khóe môi, khi anh sắp tới gần Tô Niệm Nam thì xoay người sang chỗ khác rồi nói vào bên tai cô: “Cậu sắp bị muộn rồi."

-------

Cuối cùng Tô Niệm Nam vẫn đến muộn, cô đi tới phòng học ngay lúc mà thầy giáo đang giảng bài hăng say, vì vậy mà không bị thầy phát hiện nên cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô vừa ngồi xuống chỗ ngồi, mới đem sách vở môn Ngữ Văn ra thì thầy giáo liền đi đến chỗ cô.

Thầy giao bài tập cho lớp cùng với một câu cảnh cáo: "Làm không xong thì không cần ăn nữa."

Trong lớp la lên một tiếng thì thầy giáo tức giận kêu tất cả im lặng.

Bài tập tuy là rất nhiều nhưng trước giờ cô là người có trí nhớ rất tốt nên học cũng rất nhanh, vì vậy liền đem toàn bộ bài tập nhanh chóng mà giải xong, ngồi cùng bàn với cô là Hứa Nịnh đang dùng khuỷu tay chọc chọc vào người cô.

Tô Niệm Nam giả vờ không để ý đến đôi mắt còn đang nhìn vào cuốn sách cô, rồi nghiêng người mình về phía Hứa Nịnh hỏi: “Làm sao vậy?"

Hứa Nịnh cũng giả vờ nói: “Cậu tại sao lại đến trễ?"

“Trên đường đến thì xảy ra chút việc.“ Tô Niệm Nam tùy tiện nói một lý do rồi nhanh chóng liếc nhìn sang thầy giáo.

Cô nói xong thì Hứa Nịnh cũng không trả lời, nên cô lại tiếp tục ngâm nga.

Như có việc gì đó chạy qua trong mắt mình, làm cho cô liền nhớ tới lời Giang Lâm An nói lúc sáng: “Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi muốn thân thể của cậu chứ?"

Câu nói này mới chính là lí do khiến cho cô đến trễ, anh thật là lưu manh, như thể anh và người kia giống nhau.

Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, thầy giáo cũng mềm lòng mà cho mọi người đi ăn. Tô Niệm Nam không thích ăn đồ ăn trong nhà ăn, cô thích nhất là ăn bên ngoài hoặc mua về nhà ăn.

Sáng sớm hôm nay, cô đã đi đến chỗ bán điểm tâm để mua ba phần bữa sáng, rồi để trong túi nên túi đựng đã sắp bị căng cứng rồi.

Cô lấy ra một phần cho Hứa Nịnh, Hứa Nịnh liền ôm chặt lấy rồi nói: “Niệm Niệm, tớ thật sự đã yêu cậu rồi, phải làm sao đây?“ Hứa Nịnh liền ăn một miếng: “Điểm tâm này ngon quá đi, tớ sẽ luôn cảm kích cậu dài như sông Hoàng Hà luôn.“

Tô Niệm Nam khẽ cười: “Lo ăn phần của cậu đi.“

🌹Hãy đề cử truyện nếu bạn thích Niệm Nam và Lâm An nhé🌹