Chương 4: Cậu muốn tắm rửa cho tôi sao?

Tô Niệm Nam cũng không nghĩ nữa bởi vì Giang Lâm An ở bên ngoài đang thúc giục nên cô tắm qua loa cho hết bọt biển trên người và trên tóc sau đó lại đem quần áo đi giặt sạch.

Áo thun của Giang Lâm An rất tốt vừa đủ độ dài vừa đủ độ rộng nên có thể che lại đùi cô nhưng phần trên cô không có mặc nội y nên rất dễ bị nhìn thấy, cô ngượng ngùng đứng bên trong cánh cửa mà nói với Giang Lâm An: “Cậu có thể cho tớ mượn thêm một cái áo khoác được không?”

Giang Lâm An không kiên nhẫn: “Không phải có áo thun rồi sao? Cậu còn muốn áo khoác làm gì?”

Tô Niệm Nam lại bắt đầu thẹn thùng nên một hồi lâu cũng không nói chuyện.

Giang Lâm An phải chờ nên nóng nảy lên, anh hùng hùng hổ hổ mà đi lấy áo khoác đến chuẩn bị từ kẹt cửa đưa cho cô thì lúc này Tô Niệm Nam đột nhiên mở miệng: “Tớ đem quần áo đi giặt sạch rồi nên hiện tại không có mặc.”

Trong miệng Giang Lâm An ngậm thuốc lá, không có ý tốt nói: “Quần áo cậu không mặc trên người là cái gì?”

Tô Niệm Nam nghe ra được là cậu đang cố ý nhưng cô cũng không nói lời nào và Giang Lâm An cũng vậy qua một hồi lâu thì anh gõ cửa.

“Mở cửa ra đi tôi đưa áo vào.”

Tô Niệm Nam thoáng mở ra một khe hở rồi nhanh chóng cầm lấy áo.

Lúc sau khi Tô Niệm Nam ra ngoài thì Giang Lâm An chỉ cho cô chỗ phơi đồ còn Tô Niệm Nam đáp một tiếng vừa đi vừa cúi đầu.

“Nhà tôi không có dư phòng nên tối nay một là cậu rời đi, hai là ngủ ở trên sô pha.”

Tô Niệm Nam đương nhiên là chọn sô pha.

Giang Lâm An mở một gói mì thì thấy Tô Niệm Nam nhìn chằm chằm vào mình, anh buồn cười hỏi: “Muốn ăn à?”

Tô Niệm Nam bị anh nhìn thấy nên ngượng ngùng vì thế vội vàng lắc đầu nhưng chiếc bụng đói lại rất thành thật mà kêu lên.

“Muốn ăn liền nói còn làm vẻ?” Giang Lâm An đem gói của mình cho Tô Niệm Nam còn anh thì đi mở gói khác.

Hai người mặt đối mặt ngồi ở đây ăn mì, Tô Niệm Nam ngồi ở trên sô pha còn Giang Lâm An thì ngồi trên nền nhà.

🍊 Editor: Kyou 🍊

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.” Tô Niệm Nam nghĩ cô vẫn nên cảm ơn Giang Lâm An lần nữa.

Anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì liền đưa tiền đây.”

Tô Niệm Nam bị câu nói của Giang Lâm An làm cho mắc nghẹn nên một hồi lâu cũng không nói chuyện nhưng đến lúc gần ăn mì xong cô lại tò mò một câu: “Cậu không phải nói đã báo cảnh sát sao?”

Giang Lâm An nhìn cô như đang nhìn đứa ngốc: “Tôi nói lung tung thôi.”

Tô Niệm Nam lại bị nghẹn họng.

Ăn xong mì gói thì tới Giang Lâm An cũng đi tắm rửa nhưng do chân anh không tiện nên ở trong phòng tắm trượt một chút.

Tô Niệm Nam vội vội vàng vàng chạy đến cửa phòng tắm rồi gõ gõ lên cửa: “Muốn hỗ trợ không?”

Giang Lâm An truyền tiếng cười từ bên trong ra: “Cậu muốn tắm rửa cho tôi sao?”

-------

Buổi tối Giang Lâm An ngủ ở trong phòng còn Tô Niệm Nam thì ngủ trên sô pha, anh thật sự không hề thương hương tiếc ngọc nhưng đối với cô cái sô pha này đã tốt lắm rồi.

Nửa đêm Giang Lâm An tỉnh lại đi WC thì thấy Tô Niệm Nam nằm trên sô pha.

Cô cởϊ áσ khoác nên trên người hiện tại chỉ mặc một cái áo thun và nó là màu trắng nên không cần nói cũng biết anh thậm chí còn có thể nhìn thấy đầṳ ѵú nhô lên của Tô Niệm Nam.

Áo thun lúc này theo động tác nằm nghiêng của Tô Niệm Nam mà co lên trên mông.

Giang Lâm An tâm phiền ý loạn mà giúp cô kéo áo xuống tiếp theo còn đắp cho cô một tấm chăn mỏng.

“Dáng người không tồi.” Giang Lâm An hút một điếu thuốc rồi đột nhiên nhớ tới lúc ăn xong mì gói Tô Niệm Nam đã nói: “Tớ tên là Tô Niệm Nam học cùng trường với cậu."

Giang Lâm An lặp lại tên này một lần trong đầu rồi dập tắt điếu thuốc chuẩn bị trở về phòng ngủ nhưng khi đi ngang qua Tô Niệm Nam thì thấy cô trong vô thức đẩy chăn ra, hình như là bị nóng.

Bất quá cũng do thời tiết oi bức mà còn đắp chăn nên Giang Lâm An đem quạt ra rồi mở quạt cho cô xong lại một lần nữa đem chăn đắp cho Tô Niệm Nam.

Lúc rời đi anh nghe thấy tiếng Tô Niệm Nam khóc nức nở, nước mắt cũng đã rơi đầy mặt.

Xem ra hôm nay cô thật sự đã rất sợ hãi.