CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Lúc La Khấu được mời đến nội đường, phát hiện Mục Trung, Chu Đạt Thường và Lâm Tùy An đều ở đây, biểu cảm của Chu huyện úy hơi mơ hồ, đội trưởng Mục Đội thủ Mục thở ngắn than dài, nhưng người kỳ quái nhất lại là Lâm Tùy An, cô đứng yên đó ngước nhìn cây Quế trong vườn, ánh mắt xa xăm, thần sắc mơ hồ, giống như như đang đưa ra một lựa chọn cực kỳ gian nan vậy.
La Khấu thi lễ, cảm thấy hơi ngờ vực, vừa rồi Bất Lương rõ ràng nói huyện úy cho mời nàng và huynh trưởng cùng đến, vì sao không thấy Mạnh Mãn, vốn định hỏi nhưng nhớ tới mấy ngày nay Mạnh Mãn vì chuyện chia nhà nên cứ luôn tranh chấp với nàng, lúc này không gặp lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu, Mạnh Mãn cũng đến, trong đầu đầy nghi hoặc.
- Bái kiến Chu huyện úy, Mục đội thủ, không biết gọi huynh muội ta đến đây có chuyện gì không ạ?
Mục Trung nhìn Lâm Tùy An, Chu Đạt thường ho khan hai tiếng nhắc nhở.
Lâm Tùy An dường như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, ánh mắt u ám dừng lại trên mặt La Khấu, đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ, vung đao chém Mạnh Mãn, mọi người hoảng sợ biến sắc, La Khấu còn chưa kịp hét lên, Lâm Tùy An đã dừng đao lại lúc cách tóc Mạnh Mãn chỉ có ba tấc.
Mạnh Mãn ngồi trên mặt đất, sắc mặt sợ hãi, tay phải chống đất, cánh tay trái bảo vệ trước trán, chóp mũi đổ mồ hôi..
Chu Đạt Thường hít một ngụm khí lạnh, chỉ vào Mạnh Mãn kêu to:
- Hắn hắn hắn hắn hắn hắn...
- Thật ra hắn ta thuận tay trái.
Lâm Tùy An thu đao vào vỏ:
- Chỉ là ngày thường giả vờ là thuận tay phải, nhưng vào lúc quan trọng thì vẫn quen dùng tay trái.
Mục Trung bừng tỉnh:
- Lúc hắn đánh La Lục Lang trên linh đường, cũng dùng tay trái.
La Khấu:
- Tay trái... tay phải gì? Ý ngươi là gì?
Lâm Tùy An liếc Chu Đạt Thường một cái, Chu Đạt Thường cảm thấy áp lực như núi lớn, hắng giọng nói:
- Căn cứ vào việc khám nghiệm tử thi, hung thủ sát hại La Thạch Xuyên thuận tay trái, chúng ta vẫn cho rằng trong La trạch chỉ có Tô Thành thuận tay trái, không ngờ lại bỏ sót một người...
- Ý cô là sao?
La Khấu run rẩy nói:
- Ý các ngươi là gì?!
Mạnh Mãn đứng lên, phủi đất trên người:
- Ta nghe nói mấy ngày trước Tô thị phái người vào huyện nha Nam Phố, muốn đính chính danh tiếng cho người trong tộc Tô thị, trả lại thanh danh trong sạch của Tô thị. Chẳng lẽ huyện nha chịu không nổi áp lực của Tô thị nên định tìm hung thủ gϊếŧ người khác để làm quỷ chết thay, rửa sạch tội cho Tô thành Tiên sao?
Nói đến đây, Mạnh Mãn lạnh lẽo cười một tiếng:
- Ta là một cô nhi, chưa vào trong gia phả La thị, không có quyền không có thế càng không có chỗ dựa, còn ai thích hợp để làm quỷ chết thay hơn ta nữa? Vì muốn rửa tội cho sĩ tộc quyền cao chức trọng kia, các ngươi đúng là hao tâm không ít nhỉ!
La Khấu khϊếp sợ.
- Đừng nghe hắn nói bậy, Tô thị mặc dù có ý này nhưng ta không hề đồng ý!
Chu Đạt Thường nói:
- Chu mỗ ta là quan phụ mẫu huyện Nam Phố, sao có thể vì tư lợi của mình vu khống người vô tội, nếu làm thế, ta làm sao để đối mặt với cha mẹ hương thân trong nhà?!
- Mạnh Lang Quân nói Tô Thành Tiên là hung thủ, có chứng cớ không?
Lâm Tùy An hỏi.
- Lâm nương tử hỏi cũng thật lạ.
Mạnh Mãn như cười như không nói:
- Lúc trước giải quyết bí ẩn phòng kín là cô, tìm được bằng chứng từ ngoài cửa sổ Tô Thành Tiên cũng là cô, người nói Tô Thành Tiên là hung thủ cũng là cô, sao lại hỏi ta chứng cớ?
- Bởi vì Tô Thành đêm đó không ở La trạch, mà cả đêm đều ở phường Thiên Độ.
Sắc mặt của Mạnh Mãn đột nhiên thay đổi:
- Ngươi nói cái gì?! Không đời nào!
- Tại sao lại không thể? Bởi vì Tô Thành Tiên không phải người bản địa, nên trừ La trạch thì không có chỗ để di? Hay là bởi vì phường Thiên Độ đều là hộ gia đình bản địa, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận một người xa lạ qua đêm?
- Hắn sống ở đâu? Có nhân chứng không? Hắn suốt đêm ở phường Thiên Độ làm gì?!
La Khấu:
- Phải, có nhân chứng không?
Lời này vừa nói ra, Mục Trung và Chu Đạt Thường đều yên tĩnh, một người xoa trán, một người sờ mũi, thật sự không dễ giải thích.
Mạnh Mãn lạnh lẽo cười:
- Quả nhiên là các ngươi bịa đặt!
- Tô Thành Tiên ở phường Thiên Độ có một tình lang tên Vệ Lê, cả đêm mười lăm tháng tám họ đều ở bên nhau, có chứng cứ thực chứng.
Nụ cười lạnh lẽo của Mạnh Mãn cứng đờ, thân thể La Khấu run rẩy quỳ rạp xuống đất, Chu Đạt Thường vội vàng đi qua đỡ La Khấu lên ghế ngồi, Mục Trung không đồng ý trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, Lâm Tùy An không thèm để ý đến hắn.
- Loại chuyện này giống như mụn mủ bị viêm, nếu không kịp thời hút mủ ra thì sẽ gây ra đại họa. Ngày đó khi phát hiện thi thể của La Thạch Xuyên, có vài chỗ không đúng, thứ nhất, vị trí trà cụ không khác gì cách bày biện thường ngày của La Thạch Xuyên, có hai khả năng, một là đêm đó La Thạch Xuyên chưa từng động đến trà cụ. Nhưng trong lò sưởi lại không có bất kỳ bã than nhỏ nào, người hầu thân cận của La Thạch Xuyên nói, La Thạch Xuyên sẽ không để cho người ngoài chạm vào trà cụ, mỗi lần hắn đều tự tay lau sạch nguyên liệu, vả lại mỗi lần nấu trà xong đều để lại bã than để giữ lò dưỡng nhiệt.
Mục Trung:
- Nói cách khác có người động qua lò gió, hơn nữa người này không phải La Thạch Xuyên.
Chu Đạt Thường:
- Nhưng cách bày biện đồ uống trà không thay đổi là vì sao?
Lâm Tùy An:
- Đây là khả năng thứ hai, đêm đó La Thạch Xuyên nấu trà đãi người nào đó, không ngờ bị gϊếŧ, để xóa dấu vết mình và La Thạch Xuyên từng uống trà, hung thủ đã khôi phục lại vị trí trà cụ.