Chương 39: Làm Sao Chứng Minh Là Ta

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Chu Đạt Thường:

- Tôi hiểu rồi, người này nhất định là người La Thạch Xuyên vô cùng tín nhiệm và thân cận! Như vậy cũng chỉ có La gia nương tử và...

La Khấu kinh ngạc nhìn Mạnh Mãn, vẻ mặt không thể tin nổi, da mặt của Mạnh Mãn run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu để ý thì cho dù là kẻ nào cũng có thể nhớ kỹ vị trí đặt trà cụ thôi!

Lâm Tùy An không nghe hắn mà nói tiếp, tiếp tục đi theo lối suy nghĩ của mình:

- Nhưng điều này lại xuất hiện một nghịch lý, nếu người này đã quen thuộc với thói quen của La Thạch Xuyên như vậy thì vì sao không để lại bã than trong lò gió, nếu để lại thì không phải sẽ không có sơ hở sao? Cho nên ta suy đoán, hắn nhất định là có nguyên nhân gì đó phải làm sạch lò sưởi, ví dụ như hắn đốt cái gì đó nhưng không đốt sạch sẽ.

Đồng tử của Mạnh Mãn co rút, nắm chặt nắm đấm lại.

Lâm Tùy An:

- Điều kỳ lạ thứ hai là phản ứng sau khi phát hiện thi thể của La Thạch Xuyên, người đầu tiên xông vào cửa là Mạnh Mãn, hắn nằm xuống đất khóc lớn, đau đớn như không muốn sống.

Chu Đạt Thường:

- Như thế thì sao?

- Một mình nhìn thì không thành vấn đề, nhưng nếu so với phản ứng của La Khấu lúc đó thì là vấn đề rất lớn.

Lâm Tùy An nói:

- La Khấu nhìn thấy a gia ngã trong phòng, phản ứng đầu tiên là xác nhận tình trạng thân thể của a gia, thậm chí cả người dính đầy máu tươi cũng không phát hiện.



Mục Trung:

- Ta vẫn còn nhớ rất rõ, Mạnh Mãn không hề xem thử La Thạch Xuyên đã chết chưa mà trực tiếp nhào tới khóc rống lên, giống như đã trước biết rằng La Thạch Xuyên đã chết rồi!

Mạnh Mãn:

- Vớ vẩn, lúc ấy đầy đất toàn là máu, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra gia chủ đã sớm bỏ mình rồi!

- Hắn nói cũng có lý...

Chu Đạt thường nói nửa câu, nhưng vừa nhìn ánh mắt của Lâm Tùy An, lập tức rụt cổ ngậm miệng.

Nhưng La Khấu không nhìn ra.

Lâm Tùy An lạnh lùng nói:

- Là nàng ta bị mù sao? Hay nàng ta bị ngốc? Đều không phải, mà là bởi vì quan tâm thì ắt loạn. Nhìn thấy người thân ngã xuống vũng máu, phản ứng đầu tiên chẳng lẽ không phải lập tức cứu người sao?

Mạnh Mãn:

- Buồn cười, thi thể gia chủ sớm đã cứng đờ...

- Ngươi làm sao biết hắn đã cứng đờ? Ngươi còn chưa từng chạm vào người hắn, hai tay ngươi sạch sẽ trắng trẻo, ngay cả một giọt máu cũng không dính.

Lâm Tùy An nói:

- Phụ thân kính yêu chết ở trước mắt, ngươi lại không dám đυ.ng chạm vào, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi chột dạ sao?



- Già mồm át lẽ phải, không biết đúng sai!

Mạnh Mãn run rẩy cả người:

- Ngươi cũng chưa bao giờ chạm vào thi thể gia chủ, ngươi cũng hai tay không dính máu, chẳng lẽ cũng là bởi vì chột dạ?! Ngươi còn ở cũng gia chủ suốt một đêm, đúng rồi, phòng kín ngươi giải thích như thế nào?! Hung khí và dây da ngoài cửa sổ Tô Thành Tiên giải thích như thế nào? Lâm Tùy An hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân bình tình, không thể bị Mạnh Mãn làm loạn tiết tấu:

- Nếu muốn biết hung thủ đã làm cái gì, chi bằng chúng ta từng bước một khôi phục lại hiện trường vụ án đi.

Đêm mười lăm tháng tám, trong nội viện La trạch bày xong bàn ngắm trăng, chỗ ngồi, trái cây tươi, La gia nương tử thích ăn nho khô, La Thạch Xuyên nấu trà ở nội đường chiêu đãi người nào đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, không ngờ La Thạch Xuyên đột nhiên lấy ra một thứ, triệt để chọc giận người này.

- Cái gì?

Chu Đạt Thường vội vàng hỏi.

- Là thứ chạm đến giới hạn cuối cùng của hung thủ.

Ngữ khí Lâm Tùy An giống như tận mắt nhìn thấy vậy.

Mạnh Mãn nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, môi răng run rẩy, giống như đang nhìn một con quái vật.

- Hung thủ vì nóng giận mà cầm lấy cây khều lửa đâm vào ngực trái La Thạch Xuyên, sau đó nhét đồ La Thạch Xuyên cho hắn vào lò sưởi đốt, nhưng lúc này bên ngoài phòng truyền đến âm thanh, hung thủ vội vàng thổi tắt nến, dập tắt lò gió, đồ vật trong lò chỉ vừa cháy được một nửa. Sự xuất hiện của ta nằm ngoài dự liệu của hung thủ, trong lúc bối rối hung thủ chỉ có thể đánh ta ngất xỉu rồi kéo vào trong phòng. Nhưng lúc này, hung thủ đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, chế tạo một phòng kín nhàm vu khống tội danh gϊếŧ người trên người ta, cho nên hắn vội sửa sang lại hiện trường, dọn hết bã trong lò sưởi, bày trà cụ, xóa đi chứng cứ hắn từng tới uống trà. Rút ra khều lửa trên ngực La Thạch Xuyên ra, sau đó rút dây da từ trong trúc giản, mài rãnh trên cửa và chốt cửa, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại để tạo phòng kín. Sau khi hoàn thành phòng kín, hung thủ phát hiện dây da và kểu lửa không thể xử lý được, nghĩ lại lại nghĩ đến một chủ ý khác, thừa dịp trời mưa to vào phòng Tô Thành Tiên, vứt dây da và kều lửa giấu dưới cỏ dại ngoài cửa sổ phía sau, hai lớp bảo hiểm như vậy, nếu không thể đổ tội cho ta thì còn có thể chuyển sang giá họa Tô Thành Tiên.

Chu Đạt Thường khϊếp sợ:

- Sao lại có tâm tư ác độc như thế?

Sắc mặt của Mạnh Mãn trắng bệch đến trong suốt, sự điên cuồng dữ tợn trong mắt cơ hồ cắn nuốt Lâm Tùy An:

- Nếu thật sự đúng như lời ngươi nói thì bất kỳ người nào trong La trạch đều có hiềm nghi, làm sao chứng minh là ta?!