Chương 37: Chỉ Có Thể Chốt Từ Bên Trong

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Lâm nương tử, ngươi tới đây là vì...

Mục Trung suy đoán:

- Hung thủ là người trong La trạch? Hắn vẫn còn ở La trạch sao?

Lâm Tùy An không trả lời, cô đã đoán được thân phận hung thủ, nếu người nọ là hung thủ vậy thì tất cả những manh mối khó hiểu trước đây đều có thể giải thích rồi.

Tên của hung thủ đã có, chỉ là thiếu bằng chứng.

- Chu huyện úy, người phụ trách quét dọn nội thất La Thạch Xuyên đã đến.

Lý Ni Lý mang theo một người hầu hơn năm mươi tuổi tới đây.

Lâm Tùy An gật đầu, lấy ra bản đồ hiện trường vụ án cất trong tay áo ra:

- Vị trí đặt đồ trà này có gì khác so với lúc La gia chủ còn sống không?

Người hầu nọ tỉ mỉ nhìn qua, lắc đầu nói:

- Ngoại trừ vị trí lò gió có hơi lệch qua bên trái, thì không có gì khác biệt.

- Ngoại trừ ngươi, còn có ai quen thuộc với vị trí đặt trà cụ nữa không?

- Gia chủ không thích tôi tớ động vào trà cụ của người, ngày thường cũng chỉ thích một mình uống trà, chỉ có người vô cùng thân cận mới biết.

- La gia chủ mỗi lần nấu trà xong đều sẽ dọn sạch lò gió sao?

Người hầu lắc đầu:

- Gia chủ sẽ để lại một ít bã than để giữ nhiệt cho lò.

Lâm Tùy An gật đầu, ý bảo tôi tớ rời đi, cầm bản vẽ đi dạo một vòng trong phòng, sau khi La Thạch Xuyên chết, La Khấu không hề di chuyển đồ đạc, chỉ lệnh cho tôi tớ dọn dẹp sạch sẽ, thu nhặt đồ dùng cá nhân của La Thạch Xuyên, thay cửa chính lại.

Nơi này gần như giống hệt hiện trường vụ án, trước mắt của Lâm Tùy An mơ hồ hiện ra ảo ảnh lúc đó:



La Thạch Xuyên ngồi trên vũng máu dựa vào cửa... chốt cửa bị gãy, thi thể của La Thạch Xuyên ngã xuống đất... Mạnh Mãn xông vào dập đầu khóc lớn... La Khấu nhào vào người a gia, tay đầy máu...

Lâm Tùy An nhắm mắt lại, lần nữa xem xét cánh cửa mới thay.

Độ dày, chiều cao, vật liệu, hoa văn, chấu cửa gần như giống như cửa ban đầu, nhưng không có rãnh nhỏ.

Quỷ kế lớn nhất trong vụ án này chính là phòng kín, cũng là nơi hung thủ lưu lại nhiều manh mối nhất.

Lâm Tùy An có cảm giác, chứng cứ quyết định giấu trong căn phòng kín này.

Nó ở đâu?

Cô khép cửa, rồi lại mở ra, lại kéo bảng mở ra lắc hai cái, lại khép lại ván cửa quan sát khe cửa, đúng như cô phỏng đoán, ván cửa và khung cửa kín kẽ, Lâm Tùy An lại dịch chốt cửa ra, có lẽ là do trước đây cô không thường dùng nên làm nửa ngày mới cắm xong, thì ra phải dùng chân đồng thời chống lại hai cánh cửa lại thì mới dễ cắm vào.

Chờ đã!

Lâm Tùy An rút chốt cửa ra, lại cắm một lần nữa, đầu giống như bị búa sắt đập vào khiến nó rung rung.

- Mục công! Chu huyện úy!

Lâm Tùy An hét lớn:

- Chúng ta làm lại phòng kín một lần nữa.

Hai người:

- Cái gì?

Sau khi thắp một nén nhang, ba người họ mồ hôi đầm đìa trừng mắt nhìn chốt cửa không nghe lời kia, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.

Bọn họ mái một cái rảnh ở chốt cửa, ván cửa mài ra, dựa theo nguyên lý lúc trước, Lâm Tùy An đứng ở trước cửa, thí nghiệm tầm khoảng mười lần, nhưng toàn bộ đều thất bại.

Hoặc là dây da trượt ra khỏi rãnh, hoặc là chốt cửa rơi trên mặt đất, hoặc là chốt cửa không cắm vào được, cho dù có người ở trong phòng chỉ phương hướng cho cũng không thể thành công trong một lần.

- Không cần thử nữa, là ta suy đoán sai rồi.

Lâm Tùy An nói:



- Dùng phương pháp này làm không được phòng kín.

Mục Trung ngạc nhiên, Chu Đạt thường hoảng sợ đến biến sắc, chỉ vào Lâm Tùy An kêu to:

- Thì ra cô mới là hung thủ thật sự!

Lâm Tùy An hung hăng trừng mắt nhìn hắn:

- Nếu cách này không làm được thì chỉ còn lại một khả năng.

Mục Trung:

- Ý gì?

- Không thể nào chốt cửa từ bên ngoài.

Lâm Tùy An khép lại cửa, cắm chốt cửa lại:

- Vậy thì chỉ có thể chốt từ bên trong.

Mục Trung há miệng, Chu Đạt Thường nghẹn một lúc rồi chạy ra xa:

- Cô... cô... cô muốn làm cái gì? Đóng cửa đánh chó, gϊếŧ người diệt khẩu sao?

Mục Trung nhìn chằm chằm Lâm Tùy An một lúc lâu, sắc mặt hơi thay đổi:

- Chẳng lẽ là...

Lâm Tùy An nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Chu Đạt Thường ôm đầu:

- Không thể tưởng được Chu Đạt Thường ta một đời anh mình, lại chết không vinh quang như thế này! A gia, a nương, ta xin lỗi các người, hu hu hu...

Lâm Tùy An mở cửa, ánh sáng rực rỡ rơi trên mặt, trong mắt vàng óng rực rỡ, lá hoa quế xào xạc rung động theo cơn gió, tựa như tiếng nói lẩm bẩm của La Thạch Xuyên:

[Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, trăng tròn trung thu, Tùng Quế nở rộ, hương hoa Quế tràn vào khoang mũi, trên khuôn mặt nhỏ bé của Khấu Nhi và Mãn Nhi lấm lem bùn đất, đưa cho ta chén trà chúng nó cất mấy ngày liền, trà đêm đó thật thơm...]