Chương 30: Oán Giận

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO



- La nương tử sau này có dự định gì?

Lâm Tùy An rót cho La Khấu một ly nước, hỏi.

La Khấu khoác trên mình hiếu phục càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của mình, chỉ là lúc này đôi mắt đồng tử đen đến kinh người.

- Đương nhiên là đoạt lại vị trí gia chủ.

Mạnh Mãn lạnh lùng nói.

La Khấu không lên tiếng, nhưng hận ý trong mắt đã nói lên hết thảy.

Lâm Tùy An âm thầm thở dài.

Cách linh đường náo loạn đã qua bảy ngày, linh cữu của La Thạch Xuyên thuận lợi hạ táng, Mục Trung ra mặt kiểm tra sổ sách, chứng thực sổ sách của La Lục Lang quả thực có vấn đề, hơn nữa Lâm Tùy An đã cắm một cây chốt ngang, kế hoạch đuổi La Khấu người trong tộc La thị thất bại, La Khấu bảo vệ được mấy cửa hàng và hai thương đội dưới danh nghĩa La Trạch Xuyên, Mạnh Mãn bị đoạt chức vị quản sự nhưng vẫn chưa bị trục xuất khỏi La thị.

La Lục Lang không thể kế thừa gia chủ, mà là chọn lại một vị người trong tộc lớn tuổi ổn trọng đảm nhiệm gia chủ mới... nói trắng ra là kết quả của cuộc đấu tranh thỏa hiệp giữa các thế lực trong tộc La thị.

Đây là tình huống tốt nhất mà Lâm Tùy An dự đoán được rồi.

Từ năm đầu Huyền Khải, nhà Đường đã cho phép nữ tử thi vào quan, dân gian cũng có nữ tử chấp chưởng thương hành, dẫn thương đội, nữ tử làm gia chủ trong tộc cũng từng có tiền lệ.

La Khấu run rẩy nói:

- Ta từng ngây thơ cho rằng như thế là hợp lý, nhưng hiện giờ xem ra thế gian vẫn vẫn luôn hà khắc không đồng tình với nữ tử. Bọn họ vì ta là nữ tử mà đoạt đi tư cách kế thừa gia chủ của ta, quả thực bất công!

Lòng Lâm Tùy An nặng nề, tình huống nàng lo lắng đã xảy ra.

Lúc trước nàng vì muốn khơi dậy ham muốn sinh tồn của La Khấu mà dùng phương pháp hiện đại, bây giờ thấy ý chí chiến đấu của La Khấu đã có nhưng cũng sinh ra di chứng gọi là ‘oán giận’.

- Ai nói cho ngươi biết, ngươi không cách nào kế nhiệm gia chủ là bởi vì thân phận nữ tử?

Lâm Tùy An hỏi.

La Khấu quét mắt qua nhìn Mạnh Mãn, sau đó lại thẳng lưng, thần sắc càng thống hận:

- Chẳng lẽ không phải sao?!

- Nếu Khấu Nhi là nam tử, người trong tộc La thị sao dám khinh dễ muội ấy như thế?!

Mạnh Mãn quát.



Lâm Tùy An:

- Mạnh lang quân là nam tử, cũng không có phần thắng.

Khóe mắt của Mạnh Mãn co rút, lại xuất hiện loại biểu cảm lúc trước... hung hăng dữ tợn:

- Ta chỉ là nghĩa tử của gia chủ, vẫn chưa vào gia phả.

Lâm Tùy An nhíu mày:

- Ta không biết. ác ngươi nói không sai, nữ tử muốn đứng vững trên thế gian vốn khó hơn nam tử ngàn vạn lần, nhưng luận sự, thì cho dù Khấu Nhi là nam tử, cho dù có thể tạm thời có thể kế vị gia chủ, nếu không thể khống chế toàn bộ thực lực La thị, những người trong tộc như sói như hổ kia cũng không cho phép ngươi ngồi vững được mấy ngày đâu.

La Khấu:

- Cô làm sao biết ta không thể ngồi vững vị trí gia chủ?!

- Nếu ngươi thật sự có năng lực như vậy thì cho dù người là nữ tử thì bọn họ cũng không thể cướp La thị đi được.

Lâm Tùy nói:

- Thế gian vốn không công bằng, có kẻ lấy quý tiện luận, có kẻ lấy người giàu nghèo luận, có kẻ lấy thiện ác luận, có kẻ lấy mạnh yếu luận, nếu ngươi chỉ nhìn thấy sự khác biệt giữa nam nữ, chỉ lo hận thế đạo bất công với nữ tử, chỉ lo oán trời trách người, để oán hận che mắt, nếu như vậy trừ đi sự oán hận tràn ngập trong lòng ra thì ngươi còn có ích gì?

La Khấu giật mình.

- Chẳng lẽ để mặc cho bọn họ cướp La thị?! Để mặc cho bọn họ khi dễ?!

Mạnh Mãn nói:

- Lâm gia nương tử, những lời ngươi nói chỉ là đạo lý vô dụng, chẳng có ích gì với chúng ta cả!

Nói xong hắn nắm chặt cánh tay của La Khấu:

- Khấu Nhi, chúng ta đi!

La Khấu kinh ngạc đứng dậy, đột nhiên nàng hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng giãy thoát khỏi Mạnh Mãn, hít sâu một hơi cúi đầu thi lễ với Lâm Tùy An:

- Trên linh đường nhờ Lâm tỷ tỷ giúp đỡ, Khấu Nhi sẽ không quên ơn này.

Lâm Tùy An khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng hai người đi xa, lại thở dài, từ tư thế quỳ gối đổi thành khoanh chân ngồi, xoa xoa bắp chân, âm thầm chửi bới cái thế giới không có sô pha này.

La gia tiểu nương tử còn nói một câu cảm ơn nhưng tên Mạnh Mãn kia sao chẳng hiểu chuyện gì cả.

Mục Trung thong dong bước vào phòng, cũng khoanh chân ngồi xuống:



- Sao ta thấy ánh mắt của hắn nhìn ngươi...

Lâm Tùy An uống một ngụm nước:

- Có lẽ là hận ta.

Mục Trung vuốt bộ râu quai nón của mình:

- Thì ra Lâm nương tử biết.

Nếu La gia chủ không cứu ta thì La Khấu sẽ không biết Tô Thành Tiên, nếu La Khấu không biết Tô Thành Tiên thì La gia chủ sẽ không chết...

Lâm Tùy An nói:

- Theo logic này, ta mới là nguồn gốc của tội ác.

Lời này của ngươi nghe giống như lời của đám người La thị lúc vu khống nương tử La gia lúc trước thế.

Mục Trung hơi kinh ngạc:

- Lúc ấy ngươi mắng chửi người trong tộc La thị như thế, vì sao đến lượt mình lại nghĩ không thông vậy?

Lâm Tùy An mỉm cười tự giễu:

- Cũng không phải ta nghĩ không thấu mà là thế nhân đều nghĩ như vậy, nếu ai cũng mắng một lần thì chẳng phải là mệt muốn chết sao?

Mục Trung lại đột nhiên im lặng, thật lâu sau mới nói:

- Mười năm trước ta từng xử lý một vụ án đăng đồ tử liên hoàn, lúc thẩm vấn gian phạm, hung đồ kia chẳng những không nhận tội mà còn vu khống những nữ tử bị hại kia không tuân thủ phụ đạo, mặc y phục lộ liễu, rõ ràng là muốn quyến rũ nam tử phạm tội, là tự gieo gió gặt bão. Lúc ấy có một người giậm chân chửi ầm lên, nói nguyên nhân duy nhất tồn tại trong tội cưỡиɠ ɧϊếp là có tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp tồn tại, trừ thứ đó ra thì bất cứ sự ngụy biện nào đều là cứt chó cả.

Nói đến đây, Mục Trung bật cười.

- Hắn mắng chừng gần nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Lâm Tùy An ngạc nhiên.

- Lúc ấy bởi vì hắn nói ra mấy lời tục tĩu, thất lễ chốn công đường nên bị huynh trưởng đánh vào mông một trận, nằm gần mười ngày mới có thể xuống giường.

Lâm Tùy An:

- Đánh... Khụ... Mục công nói là hình phạt?

Mục Trung giơ tay lên:

- Cởϊ qυầи ra, lấy thước đánh vào mông.