Chương 29: Lý Luận

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

- Thô bỉ! Thô lỗ!

La Lục Lang hét lớn:

- Đuổi nữ nhân này ra ngoài cho ta!

Không có tôi tớ nào dám tiến lên, bọn họ vừa rồi đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Lâm Tùy An rồi, tiểu nương tử này xuống tay rất độc ác, mấy huynh đệ ngất xỉu bây kia còn chưa tỉnh lại được.

La Lục Lang nóng nảy:

- Trương huyện úy...

Trương huyện úy liếc mắt nhìn Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường cười gượng lắc đầu thấp giọng nói:

- Tiểu nương tử này không biết lai lịch như thế nào, thủ hạ của ta căn bản không phải là đối thủ của nàng, chi bằng chúng ta lại đến phủ nha điều thêm vài người tới đi?

- Chỉ là một tiểu nương tử thôi, ngươi không ngại mất mặt ta còn ngại bẩn mặt mũi huyện nha đây này!

Trương huyện úy hung hăng trừng mắt nhìn Chu Đạt Thường, lại quay người trấn an La Lục Lang, sau đó nhìn Lâm Tùy An:

- Đây là chuyện gia đình La thị, Lâm nương tử lấy thân phận gì nhúng tay vào?

Lâm Tùy An:

- Trương huyện úy cũng đâu phải người của La gia.

Trương huyện úy:

- Trương mỗ là quan phụ mẫu huyện Nam Phố, đương nhiên phải vì làm chủ cho dân.

Lâm Tùy An gật đầu lui ra sau nửa bước:

- La Khấu là con gái duy nhất của La gia chủ, không tính là người ngoài.

La Lục Lang lạnh giọng nói:

- Ta vừa mới nói, La Khấu hại chết gia chủ, đã không xứng làm người trong tộc La thị...

- Là La Khấu gϊếŧ La gia chủ sao?

Tiếng Lâm Tùy An đột nhiên trở nên mạnh mẽ, ánh mắt lẽo như kiếm.

La Lục Lang giật mình, không biết vì sao chỉ bị Lâm tiểu nương tử này nhìn thoáng qua thôi mà miệng đã không khống chế được mà run rẩy:

- Tuy... tuy là không phải, nhưng nếu không phải La Khấu thoái hôn thì sao có thể chọc giận hung đồ gϊếŧ gia chủ được. La Khấu dẫn sói vào nhà, khó thoát khỏi trách nhiệm!

- Ý của ngươi là... bởi vì trước đó La Khấu từng muốn thành hôn với hung đồ, cho nên là hung thủ gián tiếp sao?



- Đúng là như thế.

Lâm Tùy An lạnh lẽo cười, chỉ vào mặt La Lục Lang quát lớn:

- Vậy ngươi cũng là hung thủ hại chết La gia chủ!

Chân của La Lục Lang mềm nhũn:

- Cái... cái gì?!

Lâm Tùy An giơ cao Thiên Tịnh, vỏ đao lần lượt chỉ vào từng người trong tộc La thị:

- Còn có ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi! Tất cả các ngươi đều là kẻ gϊếŧ người!

- Ăn nói hàm hồ!

- Ngậm máu phun người!

- Ả thôn nữ này điên rồi!

Lâm Tùy An:

- Ta nhớ rõ ràng ngày ký thư hủy hôn, các ngươi luôn miệng nói việc kết thông gia giữa La thị và hung đồ kia là chuyện tốt, không ngừng tâng bốc hung đồ kia, hận không thể làm thân nữ nhi mà gả vào làm thϊếp. Nếu theo cái lý của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không phải cũng dẫn sói vào nhà? Không phải các ngươi cũng không thể thoát khỏi chuyện này sao? Chẳng lẽ các ngươi không phải là hung thủ gián tiếp sao?!

Giọng nói sắc bén như lưỡi đao lạnh thấu xương, cắt qua tấm vải che mặt của đám người La thị, có người thẹn quá hóa giận, có người xấu hổ che mặt, La Lục Lang gần như muốn xông lên xé miệng Lâm Tùy An:

- Ta, chúng ta bị hung đồ lừa gạt! Chúng ta cũng là nạn nhân!

- La Khấu cũng bị hung đồ lừa gạt! La Khấu cũng là nạn nhân!

Ánh mắt của Lâm Tùy An đỏ lên:

- Phụ thân của nàng vừa mới chết, quan tài còn chưa nhập thổ đã bị những thân có cùng dòng máu trong tộc các ngươi đội tội danh hại chết phụ thân lên đầu, đuổi cùng gϊếŧ tận. Lưới trời l*иg lộng, nhân quả báo ứng, linh vị La gia chủ ở trên, các ngươi tự hỏi xem mình có xứng đáng với lương tâm hay không?!

Một lời nói chấn động cả linh đường, mọi người lập tức trở nên yên tĩnh.

Dân chúng vây xem yên lặng lau nước mắt, còn có không ít người trợn mắt khinh thường nhìn đám người La thị.

Đám người La thị người thì mặt đỏ tai hồng, người thì sắc mặt trắng bệch, chỉ hận không thể kiếm một cái lỗ để nhét đầu vào nữa thôi.

Miệng lưỡi La Lục Lang khô khốc, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì.

- Trương huyện úy...

Ánh mắt sáng quắc của Lâm Tùy An đảo qua:

- Ngài luôn miệng nói mình là quan phụ mẫu huyện Nam Phố, phải làm chủ cho dân, dám hỏi La Khấu có phải là dân chúng huyện Nam Phố không?

Ánh mắt của dân chúng thoáng cái bắn về phía Trương huyện úy, da mặt Trương huyện úy co rúm lại, hắn gian nan nói:



- Đúng.

- Ngài có nên làm chủ cho nàng không?!

- Đương nhiên.

Lâm Tùy An vén áo quỳ xuống cất giọng nói:

- Xin Trương huyện úy làm chủ cho dân! Đừng để người vô tội bị hàm oan!

La Khấu quỳ bịch một tiếng xuống mặt đất, Mục Trung là người thứ hai quỳ xuống, Chu Đạt Thường và Bất Lương cũng theo sát phía sau, ngay sau đó, dân chúng trong ngoài linh đường cũng đồng loạt quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hét lớn:

- Xin Trương huyện úy làm chủ cho dân chúng, chớ để cho người vô tội bị oan!

Tiếng nói của mọi người chấn động khiến cho cả linh đường rung động, gió thu thổi qua,linh phan lay động, xào xạc rì rào như quỷ ảnh, dường như đang phụ họa cho tiếng lòng của dân chúng nơi đây.

Môi Trương huyện úy tái xanh, từ kẽ răng vắt ra mấy chữ:

- Bổn huyện úy đương nhiên sẽ làm chủ cho La tiểu nương tử!

La Lục Lang nóng nảy:

- Thế... thế nhưng, còn có Mạnh Mãn...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Trương huyện úy hung hăng trừng mắt nhìn La Lục Lang rồi phất tay áo rời đi.

Dân chúng đồng loạt hoan hô, Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát giác đầu mình đổ đầy mồ hôi.

La Khấu và Mạnh Mãn ôm nhau khóc lóc, Chu Đạt Thường mặt mày hớn hở, liên tục nói:

- Làm quan lâu như vậy, hôm nay là ngày sảng khoái nhất.

Ngay cả mấy gã Bất Lương Lý Ni Lý cũng rất vui vẻ.

Mục Trung ngồi xổm bên cạnh Lâm Tùy An, giơ ngón cái lên:

- Chiêu lấy đạo lý của người đến trị lại người của Lâm nương tử thật lợi hại.

- Mục công chớ nói đùa nữa, chỉ là là kế hoãn binh thôi.

Lâm Tùy An lau mồ hôi, nhìn La Khấu và Mạnh Mãn, hơi ngừng lại:

- Lời Mục công nói lúc trước nói còn tính không?

Ánh mắt của Mục Trung lóe lên:

- Lâm nương tử muốn ta giúp cô làm gì?