Chương 31: Tình Hình La Thị

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

- Lúc ấy nó mới sáu tuổi.

(má ơi, sáu tuổi, thành tinh rồi, cả gan đoán, đó là anh conan phải hem haha)

Ước chừng là biểu cảm của Lâm Tùy An quá mức đặc sắc, Mục Trung cười ngặt nghẽo, một lúc lâu sau mới dừng cười, lắc đầu nói:

- Lúc ấy ta cho rằng trên đời này chỉ có một mình hắn đặc biệt như vậy, thật không ngờ mười năm sau, lại gặp phải một người giống nhau như đúc.

Da mặt của Lâm Tùy An co rút.

Mục Trung không phải đang nói cô đó chứ?

Nói tới cũng kỳ lạ, Lâm nương tử và người nọ cũng đâu có giống nhau, nhưng cảm giác lại vô cùng giống.

Mục Trung cảm khái nói:

- Nếu có cơ hội, thật muốn giới thiệu cho hai ngươi quen biết nhau.

- Miễn đi, nhân vật như thế ta cũng không dám trêu vào.

Lâm Tùy An liên tục xua tay.

Mục Trung lộ vẻ tiếc nuối.

- Chuyện ta nhờ Mục công điều tra có tiến triển gì không?

Lâm Tùy An quay lại tán gẫu về vấn đề chính.



Thần sắc Mục Trung trở nên nghiêm túc, hắn thấp giọng nói:

- Giống như lúc trước ta nghĩ, năm cửa hàng dưới danh nghĩa La Thạch Xuyên ba năm liên tiếp đều có lợi nhuận, hai thương đội cũng có danh tiếng rất tốt, làm ăn thuận lợi. Cò về phần những người còn lại trong tộc, mặc dù số lượng rất nhiều nhưng đều có trình độ tổn thất khác nhau, đều dựa vào thặng dư cửa hàng La Thạch Xuyên lấp đầy, còn lại thì đội ngũ thương đội phức tạp, lòng người tan rã, không dễ quản lý.

Nếu la Thạch Xuyên còn sống thì những vấn đề này không khó giải quyết, nhưng bây giờ...

Lâm Tùy An:

- Nói cách khác, nếu bây giờ chia nhà với La thị, bên ngoài thoạt nhìn La Khấu chịu thiệt thòi lớn nhưng trên thực tế lại là chiếm mối lợi lớn sao?

Mục Trung gật đầu, Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm.

- Lâm nương tử có muốn nói những điều này cho La gia nương tử không?

Mục Trung hỏi.

Lâm Tùy An:

- Mục công nói cho Khấu Nhi thì đáng tin hơn.

Mục Trung gật gật đầu, nhìn biểu cảm của Lâm Tùy An lại thấy hơi cổ quái:

- Ta vẫn có một nghi vấn, ngươi và La gia không thân thiết, vì sao lại giúp bọn họ như vậy?

Lâm Tùy An hơi giật mình, đáp:

- Bởi vì La gia chủ có ân với ta.

Mục Trung hơi rùng mình, ôm quyền nói:

- Lâm nương tử đại nghĩa!



Đại nghĩa chó má gì chứ.

Lâm Tùy An ngồi trước ngưỡng cửa bật cười:

- Từ lúc bà đây sinh ra tới giờ không hề có cái tế bào đó nhé.

Đêm thu sương lạnh, mây đuổi theo mặt trăng, gió rất cao, giống như những chiếc bàn chải rằng xẹt qua bóng cây, tiếng xào xạc quen thuộc làm cho Lâm Tùy An nhớ tới ánh đèn neon của thế giới khác.

Trước khi xuyên không chuyện làm cô phiền nhất đó là quan tâm đến chuyện của người khác, thân là một nô ɭệ xã hội 996 (Là chỉ dân đi làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, mỗi tuần làm sáu ngày.) có thể bình an sống qua ngày đã đủ xa xỉ rồi, nào có sức lực đi quản chuyện người khác, nhìn thấy tin tức tội phạm kinh người còn lười chia sẻ, nhiều nhất là like mấy bình luận hợp ý mình, đã thế còn phải dùng nick ảo.

Chuyện không liên quan đến thì dẹp qua một bên là quy tắc bảo vệ thân thể sáng suốt nhất, gặp chuyện được an toàn, co được dãn được là pháp bảo chống lo âu.

Đối với Lâm Tùy An mà nói thì ký ức được thương đội La thị cứu viện chỉ tồn tại trong nhật lục nguyên chủ, ấn tượng ban đầu của nàng đối với La thị cũng không tốt, giao nhật lục cũng là vì nguyên chủ muốn giúp La Khấu, so sánh với nguyên chủ đã bị cuốn vào trong đó thì Lâm Tùy An thực ra chỉ là một người ngoài cuộc, cũng không muốn tham gia quá sâu, cho đến khi La Thạch Xuyên chết trong phòng kín.

Không giống như những sự kiện chỉ tồn tại trong các báo cáo tin tức, video hoặc văn bản ở trê mạng, khi đó, nàng chỉ là một trong những dân cư mạng, ngồi hóng dưa mà thôi, chứ chả giúp ích được gì cả.

Thế nhưng mà lần này là sự thật xảy ra trước mắt: máu của La Thạch Xuyên, thi thể của Tô Thành Tiên, nước mắt của La Khấu, tiếng gào thét của Mạnh Mãn, khuôn mặt vô liêm sỉ của người nhà La thị, tất cả đều sống động, có nhiệt độ cũng có sinh mệnh.

Ban đầu là vì để rửa sạch hiềm nghi của mình, sau đó là sinh ra lòng hiếu kỳ đối với chân tướng vụ án, sau đó trên linh đường ra tay, ước chừng là vì....

- Là vì ghét thôi...

Lâm Tùy An lẩm bẩm nói.

Cô không phải là sứ giả chính nghĩa, cũng lười làm thánh mẫu, sống lại một lần, thì điều duy nhất muốn làm đó là sống tự tại một chút, nói trắng ra đều là vì mình mà sống, nếu cần thêm một nguyên nhân khác...

Lâm Tùy An sờ sờ Thiên Tịnh ở trên đầu gối, cảm giác thô ráp của vỏ kiếm đâm vào lòng bàn tay làm khơi dậy cảm giác run rẩy tê rần.

Ở thế giới này cô cuối cùng cũng có thứ để dựa vào rồi.