Chương 8

-8-

Sắp hết thời gian ba tháng, Biên Bá Hiền thật sự rất vội chỉnh sửa phòng ốc cho Phác Xán Liệt

Thật vất vả, rảnh rỗi còn phải đi chọn đồ dùng trong nhà, đến cả chất liệu này chất liệu kia thôi mà cũng khiến cậu phải bận tâm.

Dù sao ông chủ Phác cũng bận bịu, còn không muốn quản, chỉ ngồi đó chờ ăn sẵn.

À, nhưng mà dù có bận rộn đến mấy, anh ta cũng không quên hằng ngày dông dài bên tai Biên Bá Hiền.

Trải qua một thời gian, phòng ốc coi như cũng cơ bản xong xuôi.

Đứng ở nơi này tỉ mỉ quan sát mỗi đồ vật trang trí, nhìn tác phẩm hoàn mỹ của mình, Biên Bá Hiền cảm giác như vừa trải qua một đời. . .

Chỉ mới mấy năm trước, cậu cùng Phác Xán Liệt còn là sinh viên nghèo thuê chung một gian phòng dưới tầng hầm, lúc đó cũng chỉ là những thanh niên trẻ chạy đôn chạy đáo lo lắng đồng tiền. Bây giờ, rốt cuộc cũng trở thành người có thể tùy tùy tiện tiện mà vung tiền như rác mua biệt thự rồi.

Nhưng rõ ràng là chỉ mới mấy năm, sao cảm giác như đã cách mấy đời vậy này?

Đang nghĩ ngợi, người kia liền gọi đến, thiêng thật.

Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Biên Bá Hiền vẫn không nhịn được rủa thầm trong lòng.

Ha! Có tiền đúng là hữu dụng, nhưng bản chất thì vẫn là một thím bảo mẫu! Cả ngày như một bà mẹ chăm con, không thì cũng chính là mấy lão thúc thúc, thúc em gái các người mà thúc!

Nào có còn là tiểu tử nghèo đáng yêu ngày xưa nữa!

Tức giận nhận điện thoại, "Lại gì nữa đây?"

Đầu bên kia Phác Xán Liệt sửng sốt một chút, "Làm sao vậy, nói chuyện kiểu gì thế. . .cậu ăn thuốc súng à?"

"Nghe giọng anh liền thấy khó chịu không được sao?"

Ông chủ Phác hết sức bất mãn, "Đương nhiên là không được! Âm thanh của tôi làm sao? Trầm thấp gợi cảm hoàn toàn đạt điểm tối đa, cậu khó chịu cái quái gì?"

Trầm thấp. . . gợi cảm?

Anh ta làm sao dám nói thế?

"Nghe tôi nói, anh đây là đang tự luyến, chính là chướng ngại nhân cách, rảnh rỗi đến bệnh viện khám đi."

"Cậu mới. . ."

"Được rồi, tìm tôi làm gì?"

"À . . Chính là buổi trưa tôi có chút nhàn rỗi, không muốn nhiều lời chỉ muốn hỏi cậu có rảnh hay không đi ăn một bữa cơm."

"Tôi không muốn ăn, anh tự mình đi ăn đi, sau đó thuận tiện qua đây ngó một chút, cơ bản là sắp xong rồi."

"Dạ dày cậu gần đây thế nào?"

"Hả?" Bên kia đột nhiên thay đổi đề tài khiến Biên Bá Hiền không kịp phản ứng

"Hả cái gì! Quên chuyện đau dạ dày nửa đêm ngủ không yên rồi à? Còn dám không ăn cơm? Thanh niên trai tráng muốn sớm mắc bệnh nan y à?"

"Ôi chao, tên khốn anh sao dám nguyền rủa tôi thế hả!"

"Trong vòng mười phút lập tức đến công ty tôi, sau đó cùng nhau đi ăn cơm, quyết định vậy đi không nhiều lời, cúp đây."

Nghe âm thanh khó nhằn trong điện thoại, Biên Bá Hiền bất đắc dĩ thở dài, đi ra cửa, sau đó đưa tay gọi một chiếc taxi.

Dù sao cũng không nên lấy trứng chọi đá.

Đến công ty Phác Xán Liệt, vào thang máy đi thẳng lên phòng ông chủ.

Trên đường đi Biên Bá Hiền càng suy nghĩ càng giận, nãy không phản ứng lại, hiện tại xem như đã hiểu. . .

Tại sao mình lại phải đi tìm anh ta ăn cơm? Sao không nhân tiện tới đón mình? Làm bộ làm tịch cái gì? Người này có tiền liền lập tức muốn làm giai cấp bóc lột! Chỉ biết bắt nạt nhân dân lao động chúng ta! Vì trang trí cái nhà của anh mà tôi mệt gần chết, xong rồi còn phải phục tùng mệnh lệnh! Người như anh phải đem đi lăng trì xử tử!

Đến cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp thở phì phì đẩy ra.

Rầm --

"A --"

---

"Tiểu Lộc. . . Xin lỗi . . . tôi thật không biết anh đang ở phía sau. . ."

Biên Bá Hiền áy náy nhìn người đang tựa bên cửa, nãy cậu không để ý đẩy một cái, liền có người nằm sấp trên mặt đất

Biên Bá Hiền luống cuống nâng người ta dậy, Lộc Hàm thì nước mắt lưng tròng xoa xoa cái mông, "Bá Hiền. . . lần sau cậu muốn vào nhớ gõ cửa, tôi hay đứng ngốc ngốc ở cửa phòng ông chủ thế này đợi lệnh đấy, hại chết tôi rồi. . ."

Biên Bá Hiền mau chóng xoa xoa an ủi, "Ai ai, tôi sẽ nhớ kỹ, mông anh không có chuyện gì chứ. . ."

Bị lạnh nhạt, Phác Xán Liệt nắm tay để bên miệng ho nhẹ một hồi.

Nhưng mà hai người kia đang chăm chú tìm cách giúp cái mông bớt đau, vì lẽ đó, ông chủ Phác một lần nữa bị vứt bỏ.

Muốn xoa tới khi nào? Tôi đói bụng rồi, sao giữa trưa lại phải ở nơi này nhìn mấy động tác hạ lưu của hai người?

Đùng một cái đập lên bàn, "Tôi nói hai người được rồi đấy, bớt làm quá chuyện vô nghĩa đi. Biên Bá Hiền, cậu tới đây không phải tìm tôi à?"

"Ai nói tôi tới đây tìm anh? Tôi là đặc biệt muốn đến xem Tiểu Lộc nhà tôi!" Biên Bá Hiền thấy phiền nhất là nói chuyện với nhân vật tự luyến Phác Xán Liệt, toàn mấy vấn đề phức tạp.

Bị đả kích, Phác Xán Liệt liền chuyển mũi giáo về phía Lộc Hàm, đàng hoàng trịnh trọng ra lệnh.

". . . Đưa cái này cho Elsa, nói cô ấy xét duyệt qua rồi phân phát cho nhân viên."

"Ai, được." Lộc Hàm nhanh chóng nhận lấy, vỗ vỗ tay Biên Bá Hiền, "Này Bá Hiền, tôi đi trước, một lát quay lại nói chuyện!"

"Tiểu Lộc, mông anh ổn không đấy? Nếu không hôm nay nghỉ đi." Biên Bá Hiền có chút không yên lòng.

Nhìn ánh mắt Phác Xán Liệt quét tới mang theo lãnh ý, Lộc Hàm run lên ba hồi, phủi mông một cái, "Không cần không cần! Mông rất ổn! Không đau không đau! Tôi đi liền đây. . ."

"Này Tiểu Lộc anh đi chậm thôi. . ."

Lo lắng nhìn theo Lộc Hàm đi ra ngoài, lại chuyển ánh mắt sang nhìn Phac Xán Liệt, lúc này gương mặt viết rõ chữ khinh bỉ.

"Tôi nói này nhà tư bàn, chèn ép nhân viên rất vui sao?"

Sao lại đối xử với tôi vậy chứ. . .

Tôi sợ cậu đói rồi lại đau dạ dày mới dành chút thời gian cùng cậu ăn cơm, sao lại hung dữ với người ta. . .

Phác Xán Liệt trong lòng cực kỳ oan ức nhưng bề ngoài vẫn trưng ra cái mặt than, "Nhận tiền làm việc vốn là chuyện bất di bất dịch."

"Vậy tôi cùng anh ăn cơm sao không trả thù lao."

Phác Xán Liệt không thể tin nhìn Biên Bá Hiền, "Tôi mời ngài ăn cơm, xong rồi còn phải đưa ngài tiền?"

"Phí lời, vừa năy thuê xe tiền không phải do tôi trả à!"

"Tôi thấy cậu mới giống nhà tư bản đi. . ."