Chương 6

6-

Trên đường đến xem nhà mới, Lộc Hàm vừa lái xe vừa luyên thuyên với Biên Bá Hiền, "Bá Hiền, cậu là người đầu tiên tối thấy không sợ ông chủ chúng tôi nha!"

Biên Bá Hiền rất hứng thú lắng nghe, "Làm sao vậy? Ông chủ của các anh bình thường rất đáng sợ à?"

"Ừ. . . Nói sao nhỉ, chính là không bao giờ thấy cười, bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng mắng người lại đặc biệt tàn nhẫn! Nhiều lần tôi thấy nhân viên khóc lóc từ trong phòng anh ta đi ra. . ."

"Anh ta hả. . . miệng quả thực rất độc."

"Thế nhưng có thể nhìn ra, ông chủ đối với cậu rất cẩn thận! Tôi chưa từng thấy anh ta dối xử với ai như vậy!"

Biên Bá Hiền cười ha ha, "Anh ta làm gì dám tỏ thái độ với tôi chứ. Chúng tôi chính là từng trải qua cuộc sống khổ cực cùng nhau mà."

"Ấy? Nghe chuyện này có vẻ thú vị?" Hai mắt Lộc Hàm hiện lên tia chớp bát quái.

"Muốn nghe?"

"Ừ ừm!"

"Nhưng bây giờ tôi buồn ngủ quá rồi, để tôi ngủ trước đã nha. . ."

"Biên Bá Hiền!" Lộc Hàm dùng một tay rảnh rỗi bấu mặt Biên Bá Hiền

"A a được rồi được rồi kể cho anh! Chuyên tâm lái xe đi!"

"Nhanh nói!"

"Có điều chuyện này thật sự rất dài dòng, vì thế chờ sau này có cơ hội rồi tôi sẽ nói cho anh." Biên Bá Hiền thảnh thơi vùi người vào ghế phụ trốn tránh, rồi lại quay về gương chiếu hậu sửa sang kiểu tóc.

Chính lúc chờ đèn đỏ, Lộc Hàm dừng xe, nghiêng đầu qua híp mắt đánh giá Biên Bá Hiền, "Kỳ thực cậu không nói tôi cũng đoán được."

"Đoán được cái gì. . ."

Lộc Hàm vô cùng thần bí tiếp lời, "Thật ra tôi biết, ông chủ của chúng tôi " vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên, từ từ gập lại "Là cong!"

"Ha?" Biên Bá Hiền trợn mắt lên, gương mặt không chút tin tưởng, "Sao anh biết? Ai không phải, Tiểu Lộc, anh nói thật với tôi, có phải anh. . . là người tình bị ông chủ giấu đi?"

Lộc Hàm lườm cậu một cái, "Nói cái gì đó? Ông chủ của chúng tôi là loại người như vậy sao? Cứ coi như ông chủ là người như vậy, thì tôi đây cũng không phải!"

"Nói thật, khuôn mặt anh như vậy khiến tôi không thể không suy nghĩ . . ." Biên Bá Hiền nhìn Lộc Hàm có vẻ đang muốn giơ nắm đấm về phía mình, liền nhanh chóng đánh lạc hướng, "Ai nha ai nha đến cả đèn vàng rồi, anh còn không mau lái xe đi!"

"Ôi má ơi, sao lại đèn vàng rồi!" Luống cuống tay chân khởi động xe, Lộc Hàm bắt đầu nghiêng nghiêng híp mắt cười cười nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền cảm giác được người bên cạnh, da đầu tê rần, ". . . Tôi nói này Tiểu Lộc, anh không làm gì thì đừng nhìn tôi cười cười như vậy được không? Khuôn mặt anh như vậy mà tỏa ra sự bỉ ổi thì sẽ rất phung phí của trời đó biết không . . ."

Lộc Hàm lộ vẻ mặt sáng tỏ, "Chớ so sánh tôi lung tung! Nói thật tôi đoán được, Bá Hiền cùng ông chủ của chúng ta hẳn là tình nhân đi!"

Biên Bá Hiền tưởng mình nghe lầm, "Cái gì. . . Tình nhân?"

Sao có thể nhìn chúng tôi thành ra thế chứ . .

Lộc Hàm nhanh chóng vỗ vỗ vai Biên Bá Hiền an ủi, "Không cần để ý, cũng không cần cảm thấy có lỗi, xã hội của chúng ta bây giờ quang minh chính đại mà!"

Biên Bá Hiền vừa muốn mở miệng giải thích, lại thấy Lộc Hàm mở to mắt nhìn mình, "Bá. . . Bá Hiền. . . Sẽ không phải. . . cậu là tiểu tam chứ? Ôi chao, ôi không đúng, chưa từng thấy ông chủ của chúng ta có bạn trai bạn gái gì, vậy hay là. . . hay là cậu bị bao dưỡng ?"

Bị. . .bị bao dưỡng?

Biên Bá Hiền thống khổ xoa mặt mình.

Nguy rồi. . .người này có cần đi khám không. . .

Bên này Lộc Hàm trông phản ứng của Biên Bá Hiền lại coi như là ngầm thừa nhận, giọng nói có chút thông cảm, "Chuyện này. . . ai. . . Bá Hiền, tôi cảm thấy. . . như cậu vậy là không được!" Sau đó nghiêng đầu qua nhìn vẻ mặt không mấy dễ mến của Biên Bá Hiền, suy nghĩ một chút, sau đó cắn cắn môi, quyết tâm bao lớn mới mở miệng, "Thế nhưng. . . hai người các cậu đều tốt như vậy. . . Nếu như cậu cùng ông chủ thật lòng yêu nhau, vậy. . . tôi nhất định sẽ ủng hộ! Quan niệm gì cũng chết hết đi! Ai bảo chúng ta là bằng hữu tốt đúng không!"

Biên Bá hiền ngao ngán thở dài, "Anh có thể nói cho tôi biết, anh thấy tôi và ông chủ các anh thân mật lúc nào không? Lại còn cảm giác tôi bị. . .bao nuôi?"

"Rất dễ dàng nha! Mới vừa năy, tôi thấy ánh mắt ông chủ nhìn cậu có biết bao nhiêu dịu dàng. Lại nói sau khi gọi điện cho cậu, bỏ điện thoại xuống còn cười cười!"

Biên Bá Hiền cảm thấy vặn vẹo sự thật chính là thiên phú dị bẩm của Lộc Hàm, "Anh nghe tôi nói, anh ta lúc đó có lẽ tâm trạng tốt. . ."

"Được rồi đừng lừa phỉnh tôi, tôi nói cho cậu biết, nhiệm vụ của cậu bây giờ là mau mau nắm lấy thân cùng tâm của ông chủ chúng ta! Biến thành người chính thức! Tốt xấu gì trước hết cũng phải có một cái danh phận!"

"Tôi thật sự không phải bị bao nuôi. . ." Biên Bá Hiền rất nhanh liền muốn khóc

"Thật sự? Nói vậy là danh chính ngôn thuận rồi? Tôi đă nói rồi mà! Bá Hiền chúng ta mang khuôn mặt của chính thất, làm sao có thể bị bao nuôi!"

Biên Bá Hiền tựa đầu ở trên cửa sổ xe, lựa chọn sáng suốt nhất là câm miệng.

"Bá Hiền cậu yên tâm, tôi rất kín miệng, tôi tuyệt đối sẽ không ra bên ngoài nói lung tung!"

Một tay tiếp tục giữ vô lăng, một tay dựng thẳng lên bốn ngón thề.

----

Sau đó dọc theo đường đi Biên Bá Hiền tốn không ít nước bọt mới giải thích được, cuối cùng cũng khiến Lộc Hàm thông suốt cậu và ông chủ Phác không phải loại quan hệ đó, sau khi nghe xong, khuôn mặt Lộc Hàm lại lộ ra vẻ mất mát. . .

"Cái gì chứ. . . tôi cảm thấy hai người rất xứng . . . Thật đáng tiếc. . ."

Kỳ thực Biên Bá Hiền bên này cũng có chút chột dạ, dù sao từ sau lần đó cũng không giải thích được rõ tình huống 419, chỉ là quan hệ của mình và Phác Xán Liệt lại như xuất hiện cái gì. . .có chút. . . vi diệu.

Tiểu Lộc à, thật ra cảm giác của anh vẫn rất là lợi hại. Tôi và ông chủ các anh tuy không phải là quan hệ tình nhân. . . Thế nhưng. . . bây giờ hình như cũng không khác mấy. . .