Chương 5

-5-

Biên Bá Hiền từ ngày ở Mỹ về, cho đến giờ vẫn chưa thèm đi kiếm việc làm. Cả ngày nhàn rỗi không làm được gì cho đàng hoàng, hết dạo chỗ này lại dạo chỗ kia, tháng ngày trải qua không thể nào "bận rộn" hơn.

Phác Xán Liệt là một người tinh anh trong xã hội, đối với loại hành vi này của bằng hữu cảm thấy khinh thường đến cực hạn, trong cơn tức giận trực tiếp đem Biên Bá Hiền xách tới công ty mình.

---

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ đứng trước bàn làm việc của ông chủ Phác, trước khi mở miệng còn đặt mông ngồi trên bàn, ngữ khí vô cùng thiếu kiên nhẫn, "Anh định làm gì, tôi nói rồi tôi không muốn đi làm, anh xem anh là một ông chủ bận rộn như vậy sao còn thừa thời gian đi quản tôi."

"Tôi mặc kệ, cậu ở nhà loay hoay cho ngu người rồi! Cậu xem một chút, 28 tuổi rồi còn không biết nên làm gì sao? Hả? Mấy ngày nữa vẽ bản thiết kế nội thất không vấn đề gì chứ? Cậu phải làm, không cần nhiều lời, vừa vặn tôi đang có một căn nhà trống cần trang trí." Ông chủ Phác bận trăm công nghìn việc còn phải bớt thời gian giáo dục con người ta.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Mặc kệ, anh nhiều nhà như vậy vội trang trí để làm gì chứ."

"Giờ tôi muốn ở, cậu có ý kiến? Cho cậu việc làm thì mau mau nhận đi, xong tôi liền dọn đến. Bớt nói nhảm, tôi làm gì mà phải vội vàng. Cái kia, Lộc Hàm, anh đưa cậu ấy đi xem căn nhà một chút."

. . . . . .

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn trợ lý của mình đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở của, gõ gõ bàn làm việc, "Lộc! Hàm!"

"Ai, ai, tôi đây tôi đây, ông chủ, làm sao vậy?"

Trợ lý Lộc hồn đang trên mây cuối cùng cũng có phản ứng.

Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn Lộc Hàm, "Anh hỏi tôi làm sao? Anh là trợ lý hay tôi là trợ lý? Sáng sớm hôm nay đi làm để quên não ở nhà phải không? Có cần tôi lại cho anh mấy bản ghi nhớ?"

Lộc Hàm xoa xoa gáy, có chút ngượng ngùng, "Không cần không cần. . . không muốn làm phiền ngài. . ."

Phác Xán Liệt suýt chút nữa lại tuôn một hơi dài.

Bộ nhân sự lúc trước mù mắt sao? Nhận người này vào khiến mình thật sự hoài nghi. . .

Biên Bá Hiền theo ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn sang, mới phát hiện bên cạnh cửa ra vào có người đang đứng. Ai ui tiểu trợ lý này lớn lên thật đẹp mắt, thật muốn lại gần cưng nựng một phát. . .

Tiểu trợ lý cũng phát hiện ánh mắt Biên Bá Hiền hướng về phía mình, liền toét miệng cười.

Biên Bá Hiền chớp chớp mắt nhìn Phác Xán Liệt, "Đây là Kim Ốc Tàng Kiều*?"

*Nhà đẹp cất giấu giai nhân

"Kiều em gái cậu mà kiều! Hai người đi đi nhanh lên, thấy mà phiền."

---

Bị đuổi ra khỏi phòng, hai người giương mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ liên tục, sau đó Biên Bá Hiền không nhịn được lại bật cười, hào phóng giơ tay ra, "Trợ lý Lộc đúng không? Tôi tên Biên Bá Hiền, là bằng hữu lâu năm của ông chủ các anh."

Lộc Hàm nhanh đưa tay ra nắm chặt, rất cung kính trả lời, "Biên tiên sinh, chào ngài chào ngài."

Biên Bá Hiền phất phất tay, "Ai nha không cần khách khí như vậy, tôi cũng không phải ngài ngài cái gì, gọi Bá Hiền được rồi."

"Được, Bá Hiền." Lộc Hàm cười ngọt ngào, tuy rằng là lần đầu quen biết, nhưng người trước măt này trông rất thanh tú ôn hòa khiến người ta đặc biệt muốn thân thiết, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác không tên tốt đẹp nào đó, lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết? Vừa thấy ở văn phòng liền muốn theo dõi cậu ấy xem thế nào, kết quả là thất thần. . .

"Vậy. . . cũng đừng gọi tôi là trợ lý Lộc, gọi tên được rồi!"

"Tôi gọi là...Tiểu Lộc được chứ?"

"Ha! Không thành vấn đề!"

"Không biết vì sao nhìn thấy anh cảm thấy rất hợp ý, Tiểu Lộc, nếu anh không chê chúng ta kết giao bằng hữu đi!"

"Có thật không? Tôi. . . có thể sao?"

"Sao lại không thể chứ! Nào nào nào, để tôi nựng nựng hai má, sau đó chúng ta chính là bằng hữu rồi." Biên Bá Hiên vươn bàn tay nhỏ muốn làm chuyện xấu ra.

Lộc Hàm cảm giác mình lại càng đặc biệt yêu thích Biên Bá Hiền, cũng nhanh chóng hí ha hí hửng đem mặt đến gần.

Lần này Biên Bá Hiền rốt cuộc cũng toại nguyện mà nắn nắn khuôn mặt Lộc Hàm, "Ai ui thật đáng yêu nha! Thật mềm thật mềm!"

Lộc Hàm cũng đưa hai tay ôm mặt Biên Bá Hiền, "Cậu cũng vậy cậu cũng vậy! Bá Hiền sao cậu lớn lên đẹp mắt như vậy chứ!"

"Ai nha nào có, anh nói vậy tôi thật ngại, nhìn Tiểu lộc mới thích!"

"Không không không, ở trong lòng tôi cậu đẹp trai nhất!"

Phác Xán Liệt mang theo tài liệu đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng lại oán thán hai người này thật phiền, đang ở trước cửa phòng người ta mà cậu cậu tôi tôi, còn ba hoa chích chòe khen ngợi nhau.

Ngu ngốc. . .

Làm sao mà tồn tại được ở thế giới này lâu như vậy?

Phác Xán Liệt dùng tài liệu vỗ vỗ lên tường, "Thế nào? Muốn tôi biến hai người thành pho tượng đặt ở đây luôn không? Cần làm gì thì nhanh nhanh đi làm đi, đừng đứng ở đây làm tôi mất mặt."

Biên Bá Hiền không để ý, "Hắc, Phác Xán Liệt, anh quản tôi như vậy còn chưa tính, ngay cả nói chuyện với Tiểu Lộc nhà tôi cũng muốn xen vào? Làm trợ lý rất khổ cực, anh như vậy là không có lương tâm!"

Phác Xán Liệt nhìn Lộc Hàm đứng một bên. . .nhà tôi. . .hai người không thấy buồn nôn à? Nhớ không lầm họ mới gặp nhau chưa được năm phút đồng hồ? Lại nói đến 800 năm làm bằng hữu của chúng ta, sao cậu không gọi tôi là Tiểu Liệt?

"Cậu còn nói!" Phác Xán Liệt hung dữ trừng mắt.

"Tôi nói thì thế nào?" Biên Bá Hiền một chút cũng không sợ, ngang ngạnh trừng lại.

Lộc Hàm nhanh chóng kéo kéo Biên Bá Hiền, "Ai nha Bá Hiền Bá Hiền bớt vài câu đi!" Sau đó hướng về phía Phác Xán Liệt ha ha cười, "Cái kia, ông chủ chúng tôi đi liền đi liền, anh bận thì cứ làm việc đi. . ."

Bị lôi kéo đi ra, Biên Bá Hiền còn không quên quay đầu lại chêm thêm vài câu, "Tiểu Lộc tôi không sợ anh ta! Tôi cho anh chỗ dựa! Anh ta nhất định không dám đối xử với anh như vậy nữa!"

Phác Xán Liệt nhìn hai người từ từ đi xa, đầu có hơi nhức, đưa Biên Bá Hiền đến công ty? Bắt đầu cảm thấy đây là quyết định sai lầm....

Phỏng chừng không đến mấy ngày mình sẽ bị chôn sống.