Chương 49

Biên Bá Hiền không kìm nén được trong lòng cảm thấy nôn nóng cùng uất ức, chạy vài bước tới chắn trước mặt người đang muốn đi vào công ty, thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó, Biên Bá Hiền đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể đứng nhìn anh.

Phác Xán Liệt chỉ liếc cậu một cái rồi dời tầm mắt qua chỗ khác, cau mày nhìn Lộc Hàm đang mặt mày lo lắng đứng một bên, “Ai cho anh trong giờ làm việc chạy ra ngoài? Không muốn làm nữa đúng không?”

Lộc Hàm đứng tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào, “Tôi. . .”

“Anh ấy xuống tìm tôi.” Biên Bá Hiền không nghĩ tới Phác Xán Liệt lại chuyển sang gây khó dễ cho Lộc Hàm.

“Tìm cậu làm cái gì? Cậu phát lương cho người này à?” Phác Xán Liệt quét mắt nhìn Lộc Hàm, “Đi làm việc của anh đi, cho anh tiền không phải mỗi ngày giúp người khác giám sát tôi đâu.”

Biên Bá Hiền không biết mình từ khi nào đối với Phác Xán Liệt đã trở thành—— người khác.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền đang giật mình, “Những cái khác tôi sẽ không nói, với cậu miệng tôi sắp mục ra rồi cậu cũng không nghe, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể thận trọng một chút, ít nhất là xứng đáng với chính mình, đừng đến ai cũng theo đuổi bằng việc dán vào như vậy.”

“Xán Liệt, anh nói . . . là có ý gì?”

Biên Bá Hiền cảm thấy mình hiện tại rất rõ ràng ý nghĩ của Phác Xán Liệt, anh không thể nào không biết lời nói như vậy sẽ mang đến cho cậu thương tổn thế nào.

Phác Xán Liệt đút tay vào túi quần, “Cậu nên hiểu ý của tôi.”

“Tôi không hiểu!” Biên Bá Hiền nắm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, “Cái gì tôi cũng không hiểu! Sao đột nhiên anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi rốt cuộc là phạm phải lỗi gì? Tôi sai ở chỗ nào? Phác Xán Liệt sao anh không dám nói ra.”

Phác Xán Liệt nhìn cậu nở nụ cười, vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc đó, nhưng cười rất miễn cưỡng, cười rất khó khăn, cười đến nỗi Biên Bá Hiền cũng không giải thích được trong lòng cay đắng, “Bá Hiền, sao cậu còn có thể nói như vậy, cậu đến cùng là muốn tôi làm thế nào. . . Cậu muốn tôi nói cái gì? Cậu đừng quên cậu đã . . .” nói xong nhắm mắt lại thở gấp, “Nếu có một ngày tôi thật sự bị điên, cậu không phải sẽ vui vẻ sao. . . Vậy làm phiền cậu chờ một chút, cũng nhanh thôi, cậu cũng sắp được như ý nguyện rồi. . .”

Biên Bá Hiền kéo bàn tay Phàn Xán Liệt, cái tay kia thật sự rất rất lạnh, nắm làm sao cũng không ấm áp lên được, “Xán Liệt, anh đừng như vậy, anh như vậy trong lòng tôi rất đau, tôi rất khó chịu. . .”

Phác Xán Liệt rút tay mình ra đẩy Biên Bá Hiền, người yếu đuối bất lực vừa rồi giống như chỉ là huyễn ảnh. Quay đầu lại mặt không cảm xúc nhìn Ngô Thế Huân, “Người của cậu thì trông chừng đi, đừng để cậu ấy chạy đến chỗ tôi nữa.”

Biên Bá Hiền bị đẩy ra lại không có chút phòng bị nào, giữ lấy áo Ngô Thế Huân mới miễn cưỡng đứng vững, trong lòng hoảng sợ cùng mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ từ quay đầu nhìn Phác Xán Liệt đứng cách đó không xa, “Xán Liệt, anh nói đi, tôi rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Anh nói đi, anh nói xong tôi sẽ không hỏi, không làm phiền anh nữa, được không?”

Ngô Thế Huân kéo Biên Bá Hiền lại gần, hung hăng nắm tay cậu, “Biên Bá Hiền! Anh mau tỉnh lại cho ông! Con mẹ nó anh cứ van xin nhiều làm gì chứ! Hả? Đi! Đi theo tôi, quay về!”

Biên Bá Hiền không chịu di chuyển, cứ nhìn chòng chọc vào sự thờ ơ của Phác Xán Liệt, “Tôi không hiểu, Xán Liệt, tôi không hiểu anh.”

Phác Xán Liệt ánh mắt thâm trầm, “Cậu làm sao có khả năng không hiểu tôi? Cậu đừng giả bộ hồ đồ. Tôi biết Biên Bá Hiền không phải như vậy, cậu ấy không phải kẻ không chừa thủ đoạn như cậu, cũng không ích kỷ như cậu.”

Biên Bá Hiền rất muốn hỏi, tôi thích anh cũng là ích kỷ sao? Lẽ nào tôi nghĩ muốn ở lại bên cạnh anh thôi cũng là không chừa thủ đoạn sao? Nhưng mà hiện tại cậu không có khí lực để hỏi dù chỉ một câu. Biên Bá Hiền cảm thấy, cậu cũng không có cách nào làm rõ chuyện này, bởi vì cậu không biết phải hỏi như thế nào cả.

Ngô Thế Huân cười lạnh đưa tay ôm Biên Bá Hiền bảo hộ trong lòng, “Không chừa thủ đoạn cũng được, ích kỷ cũng được, dù sao với anh một chút liên quan cũng không có. Anh cảm thấy Biên Bá Hiền rất phiền toái. Nhưng tôi thì không. Mấy lời dư thừa tôi sẽ không nói, người khác sợ Phác Xán Liệt anh, ông đây không sợ! Nếu bây giờ là người của tôi, tôi sẽ che chở thật tốt, anh sau này bớt khua tay múa chân là được rồi!”

Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười quay người đi, “Rất tốt.”

Ngô Thế Huân nhìn bóng lưng đối phương, “Phác Xán Liệt, sớm muộn có một ngày anh sẽ hối hận.”

Phác Xán Liệt vẫn bình tĩnh.

Biên Bá Hiền một mực trầm mặc bây giờ lại hỏi một câu, “Xán Liệt, có phải nếu tôi không xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn không?”

Bước chân Phác Xán Liệt hơi dừng một chút, “Đúng.”

Biên Bá Hiền gật đầu, “Được, tôi hiểu, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, bảo trọng.”

Ngô Thế Huân mang theo Biên Bá Hiền xoay người, Biên Bá Hiền thì vẫn nỗ lực quay đầu muốn nhìn Phác Xán Liệt một chút, bị Ngô Thế Huấn giữ lấy cằm kéo trở lại, “Biên Bá Hiền, đừng quay đầu lại, đừng nhân nhượng như vậy, loại cặn bã này căn bản không xứng.”

Biên Bá Hiền rũ mắt, “Thế Huân, tôi vẫn cảm thấy giữa chúng tôi có chuyện gì đó chắn ngang. Cũng không biết vì sao tôi lại có cảm giác, anh ấy so với tôi còn khổ hơn.”

“Anh bớt thay anh ta bào chữa đi!” Ngô Thế Huân cố kiềm chế bức xúc trong lòng.

Biên Bá Hiền lại lắc đầu tựa trên người Ngô Thế Huân, “Thế Huân, cho tôi mượn dựa vào một chút.”

Ngô Thế Huân ôm lấy cậu, ánh mắt nhìn vào một nơi xa, “Dựa vào đi, bao lâu cũng được.”

Ngô Thế Huân đem Biên Bá Hiền về nhà liền bị đuổi đi, trước khi đi còn trưng vẻ mặt khinh bỉ, “Anh mà có thai thì lập tức đi phá đi, đừng có nổi điên lên người tôi! Có thể mà đúng không? Bận bịu nửa ngày một miếng nước cũng không cho uống?”

Biên Bá Hiền kéo tóc Ngô Thế Huân, “Lần sau mời ngài ăn cơm được chưa?”

“Anh lúc nào cũng như vậy, chỉ biết gạt tôi, anh. . .” lời còn chưa nói hết đã bị Biên Bá Hiền ôm, “Thế Huân, đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao, cậu để tôi yên tĩnh một lát là ổn rồi, tôi biết cậu tốt với tôi.”

Ngô Thế Huân khó chịu quay mặt đi, “Trời ạ anh thật không biết xấu hổ, ai lo lắng cho anh chứ? Ai tốt với anh vậy? Được rồi được rồi thật phiền phức, tôi đi.”

Phòng lớn như thế bên trong chỉ còn lại một người, bắt đầu cảm thấy lạnh. Biên Bá Hiền ôm Biên Mỹ Lệ vùi trên ghế salông, vừa vuốt lông Mỹ Lệ, vừa lầm bầm làu bàu, “Mỹ Lệ, con nói xem, mẹ con sao lại trở nên như vậy? Có phải anh ấy chê ba từng thích người khác không? Có phải làm bạn bè thì được, người bên cạnh thì không đủ tiêu chuẩn không?”

Biên Bá Hiền uất ức nhéo Biên Mỹ Lệ, “Cái này cũng không phải do ba quyết định mà, ba có gặp được anh ấy trước hay không cũng không phụ thuộc vào ba mà, số mệnh đúng không? Nếu như vậy mà không cho phép ba thích anh ấy thì có phải quá vô lý rồi không.”

“Vậy đi, nguyên lai là vì ba từng có bạn trai, nhưng mà cũng đã tách ra mấy năm rồi, dù sao hắn cũng là người tốt, nhưng chỉ có thể nói ba với hắn không có duyên phận thôi. Ba khi đó ấy à, trong nhà xảy ra chuyện, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, gặp được hắn liền cảm thấy, ai nha người này thật tốt, ba không có niềm tin vào cuộc sống lắm, nhưng hắn lại có thừa. Con đừng cho rằng ba cả ngày cười cười vui vẻ là vui vẻ thật, kỳ thực chỉ là ba tự ép buộc bản thân thôi, ba nghĩ rằng nếu ba không làm như vậy thì lại khó có được niềm vui, cho nên rất hâm mộ những người vui vẻ thực sự. . . Ai nha nói đi đâu vậy, quay lại quay lại. Nhưng mà khi đó hắn vẫn chưa quan tâm ba đâu. Sau đó . . .sau đó đi, ba liền gặp được mẹ con. Con nói có kỳ quái không! Anh ấy là người rất nhàm chán, ngoại trừ cái mặt đơ đẹp đẽ ra, chẳng có chút gì để ba có hảo cảm, nhưng cùng với anh ấy ngốc ngốc ở một chỗ vẫn khiến ba rất hài lòng, hằng ngày trêu chọc mẹ con cảm thấy cuộc sống trôi qua rất vui vẻ, cho nên lúc đó ba đã nghĩ, cùng Chung Nhân có thành hay không thành cũng chẳng sao, tháng ngày trôi qua bên cạnh có người như vậy cũng rất tốt rồi, con nói đúng không?”

Biên Bá Hiền nói đến đây lại thở dài, “Nhưng mà lúc này Kim Chung Nhân đột nhiên lại đáp ứng ba, kỳ thực ba không có cao hứng như tưởng tượng, nhưng mà cũng không phải không cao hứng, ai, cái này phải nói thế nào? Dù sao thì ở bên cạnh hắn cũng rất tốt, nhưng lại không tìm được cảm giác vui vẻ như bên cạnh mẹ con. Hơn nữa có lúc ba cảm thấy, là bạn bè nhưng địa vị của anh ấy trong lòng ba có hơi cao, phải tém tém lại một chút, dù sao lúc đó ba cũng có người thích mà phải không.”

“Mà nói như thế. . . ba không phải là lúc đó đã thích thích rồi chứ . . .” Biên Bá Hiền càng nghĩ càng có thể, “Nếu như vậy, ba thật sự đã bỏ lỡ nhiều lắm. . .”

“Nhưng mà hôm nay ba đáp ứng mẹ con rồi, sẽ không quấy rầy anh ấy nữa. Con nói làm sao miệng ba lại sinh ra một của nợ nữa vậy nhỉ. . . Anh ấy mới nói vài câu đã không chịu nổi. . . làm sao lại yếu đuối như vậy? Ba cảm thấy da mặt phải dày thêm một chút, ba nên . . . ba vẫn nên quấn lấy anh ấy, quấn cho anh ấy phiền chết, đến lúc cũng không biết làm thế nào nữa thì ba có thể thu lưới lại rồi!”

Biên bá Hiền ngẩng đầu lên, bộ lông của Mỹ Lệ không biết làm sao lại ướt một mảng, “Mỹ Lệ, ba cảm thấy thật khó khăn, sao anh ấy lại đối xử với ba như vậy. . . ba thật sự rất muốn biết lý do. . .”