Chương 48

Nhìn Phác Xán Liệt đẩy cửa rời đi, Biên Bá Hiền không chút nghĩ ngợi trực tiếp đuổi theo.

Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền tay chân luống cuống một lòng một dạ chạy ra ngoài, khẽ thở dài một cái cũng đi theo.

Chạy ra đến nơi Phác Xán Liệt cũng đã khởi động xe, Biên Bá Hiền chỉ kịp vỗ vỗ cửa kính phía sau. Cứ lảo đảo chạy theo, gọi từng tiếng Phác Xán Liệt, sau đó trơ mắt nhìn xe đi khuất. Mãi đến lúc chạy hết nổi rồi, không thể làm gì hơn là đứng bên đường thở dốc, bất lực để chấm đen biến mất.

Biên Bá Hiền biết Phác Xán Liệt chắc chắn nhìn thấy mình, nhưng hoàn toàn không chịu dừng xe.

Ngô Thế Huân dừng một bên, hạ cửa kính xe xuống, “Đừng ngu ngơ ở đó nữa, tôi mang anh đi tìm anh ta.”

Biên Bá Hiền nhìn Ngô Thế Huân, lắc đầu một cái, “Quên đi, có lẽ anh ấy không muốn nói chuyện với tôi, tôi hiện tại trong lòng Phác Xán Liệt có khả năng đã nát bét rồi, tốt nhất không nên đi tìm, nếu không anh ấy lại cảm thấy tôi phiền.”

“Ngu ngốc! Anh không hỏi làm sao biết anh ta thấy anh phiền? Anh ở đây buồn bực suy đoán linh tinh làm sao biết anh ta nghĩ thế nào? Suy diễn đủ chưa?” Ngô Thế Huân không nhịn được nữa mở cửa xe đi xuống, đẩy Biên Bá Hiền vào ghế phụ, đóng của xe cái rầm, lại quay về chỗ mình, sau đó hung hăng đạp chân ga.

Biên Bá Hiền ngơ ngác nhìn Ngô Thế Huân, “Chúng ta đi đâu vậy?”

Ngô Thế Huân nắm chặt vô lăng, “Còn có thể đi đâu? Đi tìm Phác Xán Liệt! Đi giải thích cho rõ ràng. Mẹ kiếp ông đây có làm gì đâu! Đừng cho là tôi không thấy vừa nãy anh ta trừng tôi! Lạnh lùng cái gì! Dám sinh khí với tôi cơ đấy, tôi mới là người thiệt thòi này!”

“Tôi không đi! Cậu mau dừng xe! Tôi không đi!” Nếu như nói vừa nãy là kích động chạy theo, bây giờ Biên Bá Hiền lại cảm thấy sợ sệt. Trong lòng Phác Xán Liệt nghĩ như thế nào về cậu, Biên Bá Hiền cũng không dám nghĩ.

Ngô Thế Huân cầm tay lái, mắt nhìn phía trước, “Bá Hiền, anh thích một người sao cứ phải sợ này sợ nọ thế, cứ lo lắng sợ mất anh sẽ không bao giờ có cơ hội lấy được, chỉ có thể làm kẻ ngoài cuộc thôi.”

Biên Bá Hiền nghe xong nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, “Thế Huân, cậu từng thích ai chưa?”

Ngô Thế Huân thiếu kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Anh không phải là phí lời sao? Tôi đã trưởng thành thế này còn chưa thích ai thì xuất gia cho rồi!”

“Vậy sao vẫn còn độc thân?”

Ngô Thế Huân cười cợt, “Bởi vì tôi cũng sợ này sợ nọ, cho nên mới độc thân chứ sao.”

Dừng xe trước công ty Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân mở cửa đi xuống, phát hiện Biên Bá Hiền vẫn còn ngồi lì trong xe không chịu ra, từ cửa sổ lén lút nhìn bên ngoài.

Ngô Thế Huân lườm một cái đi tới gõ gõ cửa xe “Ngài muốn tự mình xuống hay để tôi cầu xin rồi xuống?”

Biên Bá Hiền nhanh chóng tháo dây an toàn, “Để tôi để tôi, tự tôi xuống!”

Ngô Thế Huân bĩu môi, “Rốt cuộc là anh sợ cái gì vậy? Tại sao làm cái quái gì cũng sợ sệt!” Nói xong liền muốn đem người lôi ra ngoài.

Biên Bá Hiền thu người lại, tội nghiệp nhìn Ngô Thế Huân, “Đợi tôi thêm một chút! Một chút thôi! Để tôi gọi điện thoại được không?”

Ngô Thế Huân nhẫn nại nhắm mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác chẳng muốn nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền cầm điện thoại gọi cho Lộc Hàm, “Alo, Tiểu Lộc.”

Âm thanh của Lộc Hàm có chút kỳ quái, giống như đang giả vờ tự nhiên, “Bá. . . Bá Hiền! Cái kia. . . Tìm tôi có chuyện gì?”

Biên Bá Hiền nghe ngữ khí Lộc Hàm có điểm là lạ, nhưng mà lúc này trong lòng đang hoảng loạn nên cũng không chú ý nhiều, “À, tôi hỏi một chút. . .Xán Liệt về công ty rồi sao? Tôi. . .tôi đến tìm anh ấy.”

Lộc Hàm đặc biệt trả lời thẳng thắn, “Anh ta không có ở công ty! Khả năng đi ra ngoài làm việc rồi.”

Biên Bá Hiền cắn cắn môi, “A, không có ở đây sao, vậy anh ấy có thể đi chỗ nào? Lại về nhà?”

Lộc Hàm tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, âm thanh cũng khôi phục bình thường, “Ai nha ông chủ có thể đi rất nhiều chỗ, tôi nào biết được chứ? Cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi tìm anh ta! Nghe lời”

Biên Bá Hiền nhíu mày, “Tiểu Lộc, tôi cảm thấy anh không đúng lắm, bình thường tôi hỏi anh anh cũng không như vậy. . .”

“Cái gì mà không như vậy! Làm sao lại không phải như vậy được! Rồi rồi, tôi đang vội, lát sẽ gọi lại cho cậu sau nhé.”

“Tiểu Lộc! Tôi đang ở trước cửa công ty các anh, anh có phải chỗ nào cảm thấy không thoải mái? Để tôi gặp anh một chút đi, anh ở chỗ nào vậy??”

“CMN gặp cái gì. . . Ấy không phải. . . đợi lát nữa nhé? Mà cậu nói cậu ở chỗ nào vậy?!” âm thanh Lộc Hàm đột nhiên tăng thêm mấy dB, chấn động đến mức Biên Bá Hiền phải né xa điện thoại.

“Tôi ở trước công ty các anh.”

“Cậu đứng yên đó cho tôi! Đừng nhúc nhích! Nghe rõ chưa! Đừng nhúc nhích! Không cho phép vào đây! Chờ tôi!” Nói xong cũng vội vã cúp điện thoại.

Biên Bá Hiền nghi hoặc cúi đầu nhìn điện thoại di động, hiện tại cậu dám khẳng định, Lộc Hàm nhất định có chuyện gạt mình, chuyện này đại khái không dám để cho mình biết, không đúng, khẳng định có liên quan đến người kia.

Ngô Thế Huân một mặt thiếu kiên nhẫn, tiến vào trong xe rút điếu thuốc, gác cánh tay lên cửa sổ, “Tôi nói này, gọi xong rồi sao còn chưa đi? Anh đến cùng là định làm gì?”

“Chờ một người.” Biên Bá Hiền nhìn về hướng cửa lớn, Lộc Hàm còn chưa đi ra. Đυ.ng vào cánh tay Ngô Thế Huân, “Cho tôi một điếu đi.”

“Anh không thể hút thuốc, chính mình còn không biết hay sao mà xin? Tìm đường chết đấy à.”

Biên Bá Hiền thở dài, chỉ có thể yên lặng nhìn, lại ngó cửa lớn tìm kiếm bóng người Lộc Hàm, nhưng không nghĩ tới lại thấy. . .

Đó là —— Phác Xán Liệt.

Người kia đang đi ra, cậu vừa liếc mắt đã thấy được anh.

Nhưng mà vừa nãy Lộc Hàm nói anh ấy không ở đây. . .

Rất nhanh, Biên Bá Hiền đã phát hiện bên cạnh Phác Xán Liệt còn có một người khác.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Phác Xán Liệt rất nghiêm túc nghe người bên cạnh nói, thỉnh thoảng gật đầu.

Biên Bá Hiền biết, Phác Xán Liệt không thích gần gũi người khác, nếu như không được anh ấy chân chính tiếp nhận thì không thể dựa vào gần như vậy.

Mà người này, Biên Bá Hiền xưa nay chưa từng thấy.

Dù có khoảng cách, nhưng cậu vẫn cảm nhận được người đó có khí chất ôn hòa điềm đạm.

Hai người đến chỗ đậu xe, đương nhiên phải qua chỗ này, lúc đến gần có thể mơ hồ nghe được âm thanh trò chuyện. . .

Phác Xán Liệt nói, “Anh đến hay để tôi đi?”

Người kia mỉm cười trả lời, “Không dám làm phiền ngài đại giá, lát tôi đi tìm cậu.”

Phác Xán Liệt gật đầu, “Vậy thì biệt thự Đông Sơn đi, tan tầm tôi sẽ đến, anh có chìa khóa chứ.”

“Được, chú ý đừng làm việc mệt mỏi quá, tôi chờ cậu.”

Phác Xán Liệt không trả lời, chỉ là cúi đầu trầm mặc.

Người kia quay đầu nhìn Phác Xán Liệt một chút, đột nhiên ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ trên lưng anh.

Phác Xán Liệt nhắm hai mắt tựa trên vai người này, có vẻ rất mệt mỏi.

Người kia thanh âm nhẹ nhàng, “Không sao đâu, tôi ở đây.”

Sau đó kéo cửa xe ngồi vào, “Vậy thì buổi tối đi Xán Liệt, có mấy lời tôi không nói nhưng chắc cậu cũng biết, cậu chân chính quý trọng cái gì cũng tự biết rồi, đừng vờ ngớ ngẩn.” liền lái xe rời đi.

Biên Bá Hiền hoàn toàn không thể tin những điều mình vừa thấy, đầu óc bây giờ rất hỗn loạn.

Mà không xa thấy được Lộc Hàm đang chạy đến, đau khổ xoa xoa hai bên thái dương, mặt an ủi nhìn mình.

Biên Bá Hiền lập tức rõ ràng, vừa nãy tại sao Lộc Hàm lại không cho cậu đi tìm Phác Xán Liệt, cũng biết Lộc Hàm muốn che giấu chuyện gì.

Chỉ là, trong lòng đang là một mảnh tê dại, đại não, tri giác đều tê dại, một đống hỗn độn không biết bây giờ nên phản ứng thế nào.

Ở trong tiềm thức của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt vẫn luôn ở đây. Mặc dù anh sẽ tức giận, sẽ rời khỏi nhà, sẽ không để ý tới cậu, nhưng anh vĩnh viễn ở đây.

Từ khi quen đã luôn như vậy.

Mà bây giờ, Biên Bá Hiền cảm thấy có người muốn đoạt Phác Xán Liệt đi

Đoạt đi có phải là sẽ không trở về nữa?

Không được, chết cũng không được.