Chương 42

Đầu gối bị dập rất đau, cổ tay cũng bị nắm rất đau, quần áo bị mưa làm ướt thật lạnh, nhưng những thứ này cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng khiến người ta tuyệt vọng.

Biên Bá Hiền bảo vệ Mỹ Lệ trong túi áo khoác, chống đất từ từ đứng lên, lau nước mưa trên mặt, “Xán Liệt, chúng ta vào nhà nói, được không?”

Phác Xán Liệt thấy trong mắt Biên Bá Hiền là sự khẩn cầu rõ ràng, không nói gì buông cổ tay bị mình nắm cho đỏ bừng, trầm mặc xoay người đi tới cửa lớn.

Quay đầu nhìn người vẫn đang chăm chú vào mình nãy giờ là Kim Chung Nhân, Biên Bá Hiền vẫn là không đành lòng, thở dài, “Về đi Chung Nhân, tôi. . .”

Chỉ là lời còn chưa dứt, Phác Xán Liệt đột nhiên quay người lại nắm cánh tay cậu đẩy mạnh về phía trước. Biên Bá Hiền mất trọng tâm người lảo đảo, đến khi đυ.ng vào bên rào chắn mới đứng vững lại, may mắn không ngã.

Phác Xán Liệt dùng một ngữ khí tàn nhẫn mà ngay cả Biên Bá Hiền cũng chưa từng thấy, “Cậu nghe không hiểu tiếng người à?”

Kim Chung Nhân cảm thấy ngọn lửa trong người bốc lên, tay nắm thành quyền lại thoáng run rẩy, “Phác Xán Liệt anh đừng có quá đáng!”

Biên Bá Hiền cúi đầu, tóc bị mưa làm ướt lộn xộn trước trán, chậm rãi từng bước đi vào nhà, nắm lấy tay cầm định mở ra thì đúng lúc nghe thấy tiếng Phác Xán Liệt cười gằn phía sau.

“Ồ, nói tôi quá đáng? Vậy để tôi cho cậu biết, nếu không có lời nói của tôi, không biết Biên Bá Hiền có còn sống được đến bây giờ không.”

Tay nắm của Biên Bá Hiền run lên, vẫn quyết định trầm mặc mở cửa, đến bên ghế salông chân mềm nhũn vô lực ngồi xuống.

Thả Mỹ Lệ xuống đất, nhìn nó vẩy vẩy bộ lông ướt nhẹp trên người, vùi ở bên chân mình. Biên Bá Hiền nằm úp lên bàn, chôn chặt đầu trong hai cánh tay.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài sân mới nghe tiếng ô tô khởi động, sau đó cửa bị đẩy ra, có tiếng bước chân tiến vào nhưng không hề dừng, đi thẳng về phòng.

Quần áo ướt nhẹp dính trên da thật sự khó chịu, cổ họng như bị nghẹn, hơi thở cũng nặng nề.

Tiếng bước chân lại vang lên, chỉ có điều lần này âm thanh kết thúc ngay bên cạnh cậu. Một chiếc khăn lớn choàng lên người, “Lau một chút đi, đừng để bị cảm”

Biên Bá Hiền ngồi thẳng dậy, kéo lại cái khăn tắm vừa rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phác Xán Liệt, vẫn đang làm mặt lạnh, vẫn mặc bộ âu phục ướt nhẹp vì mưa, chỉ là trong khuỷu tay có một bộ quần áo.

Phác Xán Liệt hơi cúi đầu liếc nhìn Biên Bá Hiền, “Tắm đi, sẽ bị lạnh.” nói xong quay người rời đi

Biên Bá Hiền dùng sức nắm chặt ống tay áo của Phác Xán Liệt khiến anh dừng bước, quay lại nhìn cậu, Biên Bá Hiền dời tầm mắt, cúi thấp đầu, “Tôi. . . tôi không đi tìm hắn, tôi căn bản không biết hắn trở về, ngày hôm nay đi ra ngoài mua đồ ăn cho Mỹ Lệ, sau đó. . . mới tình cờ gặp.”

Phác Xán Liệt giật tay áo mình ra, tiếp tục quay người rời đi.

Biên Bá Hiền bởi vì bị Phác Xán Liệt hất ra, hai cánh tay buông thõng.

Siết chặt khăn tắm trên người, lần thứ hai gian nan mở miệng, “Tôi không lừa anh, thật đấy.”

Phác Xán Liệt dừng bước, xoay người nhìn cậu, “Tôi không tin. Biên Bá Hiền, tôi một chút cũng không tin, khi đó cậu nói dối tôi bao nhiêu lần cậu còn nhớ sao? Tôi khuyên cậu cậu có nghe lọt câu nào sao? Khi đó cậu chẳng phải cũng nói tôi không lừa anh, tôi thật sự không đi tìm hắn. Kết quả thì thế nào? Gạt tôi rồi còn nằm trong bệnh viện sống dở chết dở, quên hết rồi à?”

“Không. . .” Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên vội vàng muốn giải thích, nhưng Phác Xán Liệt lại không cho cậu cơ hội, “Từ lúc cậu ôm con mèo về tôi đã biết rồi, cậu vốn có ý định đi tìm hắn đúng không. Như thế nào? Để hắn thấy vật nhớ người? Tiếp theo con mèo trở thành vật gợi nhớ hồi ức, sau đó gương vỡ lại lành chứ gì? Tính toán cũng tốt nhỉ.”

Biên Bá Hiền nhìn Mỹ Lệ bên chân, cảm thấy trong lòng cay đắng vô cùng, “Nó thật sự chỉ là tôi nhặt được ở cửa. . . thật sự. . .”

“Biên Bá Hiền, thật ra tôi đã sớm biết hắn trở về, tôi nghĩ cứ giấu được bao lâu thì sẽ giấu bấy lâu, có tôi ở nơi này hắn sẽ không dám làm gì. Mà bây giờ tôi lại cảm thấy, tôi với năm đó cũng chẳng khác gì nhau, đều là người dư thừa, không chừng chẳng bao lâu nữa cậu sẽ rất hận tôi, hận tôi ở chỗ này gây trở ngại cho cậu.”

Biên Bá Hiền kéo cánh tay Phác Xán Liệt cầu xin, “Xán Liệt, anh nghe tôi nói, anh nghe tôi nói được không. . .”

Phác Xán Liệt lần này lại không né tránh, trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, “Bá Hiền, cậu trước hết nghe tôi nói đã, trong lòng có quá nhiều thứ chất đống, ép tôi sắp điên rồi.”

Biên Bá Hiền nắm chặt quần áo đến nỗi chỉ cần mở tay ra sẽ thấy cả vết hằn.

“Bá Hiền, tôi cảm thấy, nhiều năm qua, tôi vì cậu làm nhiều thứ như vậy hẳn là đủ rồi. Cậu muốn tôi làm cái gì, có thể làm được tôi đều làm cho cậu, cho dù làm không nổi tôi vẫn cố làm. Nhưng tôi thật sự mệt mỏi rồi, gần đây tôi nghĩ đến lời cậu nói, chúng ta bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì? Kỳ thực nói trắng ra là bạn giường. Tôi biết cậu thật sự khó chịu, nhưng mà cậu lúc đó. . . cậu. . . cậu có biết trong lòng tôi cảm thấy thế nào không? Cậu có từng suy nghĩ hai chúng ta sau này phải làm sao chưa? Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở thành người xa lạ, cậu sẽ không bao giờ còn muốn nhắc đến tôi, bởi vì. . .đây có thể là một đoạn quá khứ khiến câu ghê tởm, tôi không muốn trở thành như thế, tôi không thể chịu nổi.”

“Không có cậu thì cũng sẽ không có tôi ngày hôm nay, năm đó là cậu kéo tôi lên từ vũng bùn, ân tình này tôi sẽ không bao giờ quên. Cậu đau đớn buồn bã có thể đến chỗ tôi tìm kiếm ấm áp, đương nhiên không thành vấn đề, cái gì tôi cũng đều đồng ý, huynh đệ mà, thế nhưng, cậu coi tôi thành vật thay thế, để tôi một lần lại một lần vượt quá giới hạn, Bá Hiền, xin lỗi, ân tình của cậu hiện tại tôi không thể trả. Tôi đột nhiên nhớ lại lúc mới gặp cậu, giống như ánh mặt trời cứu vớt người ta. Cho nên tôi nghĩ mọi biện pháp để cậu có thể trở lại như trước kia, như lúc chúng ta mới quen, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng tôi lại tự tay phá huỷ cậu.”

Biên Bá Hiền rốt cuộc không khống chế được nước mắt liền rơi xuống.

“Tôi thật sự hi vọng, cậu có thể sống vui vẻ, có một khởi đầu tốt, chúng ta bây giờ còn cái gì không thể buông xuống được nữa. Bá Hiền, cậu tốt như vậy không nên chịu đựng những điều này, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu.” Phác Xán Liệt mắt chua xót nuốt ngược vào trong, “Bá Hiền, xin lỗi, tôi không thể làm gì được, năm đó như thế và hiện tại cũng vậy. Tôi buông tay, cậu cảm thấy hạnh phúc là được rồi, cái gì cũng có thể, cậu khỏe mạnh là được.”

“Xán Liệt. . .” Biên Bá Hiền nắm chặt cánh tay anh, “Xán Liệt tôi sẽ giống như trước đây, tôi thật sự có thể, anh tin tôi một lần cuối này thôi được không. . .”

Phác Xán Liệt vỗ vỗ lên tay Biên Bá Hiền, sau đó thay cậu lau nước mắt, “Chỉ cần vượt qua được mọi chuyện, cậu muốn như thế nào cũng được, có phải là trước kia hay không không quan trọng.”

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt một thân mệt mỏi, nghĩ đến vừa nãy anh tức giận đến mức kích động, thực ra thì như vậy mới chính là con người thật của anh ấy, bất luận là cái gì cũng đều ôm đồm trách nhiệm về mình, nhưng cuối cùng bản thân thống khổ thương tâm lại không ai biết.

Cậu lại để Phác Xán Liệt thất vọng rồi.

Nghĩ tới đây, sợ đối phương cũng không nghe nổi cái gì nữa, nhưng có một câu luôn chôn trong đáy lòng, lúc này dường như đang muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Tôi thích anh.

Đừng buông tay.