Chương 43

Nhìn Biên Bá Hiền sững sờ một bên, ánh mắt rã rời không biết là đang hướng về nơi nào, Phác Xán Liệt nhẹ xoa mái tóc ướt nhẹp trên đầu cậu, “Vừa nãy nói hơi nặng lời, cậu đừng để trong lòng, chỉ là tôi cuống quá thôi. . .”

Mà lúc này, người đang thần hồn trên mây là Biên Bá Hiền bỗng dưng nắm chặt tay Phác Xán Liệt kéo xuống, nghiêng người qua áp sát lại gần, khẽ ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Phác Xán Liệt hơi giật mình nhìn khuôn mặt kề sát, người này gần trong gang tấc, mắt nhắm lại, lông mi khẽ run nhẹ nhàng lay động, gương mặt quen thuộc có chút mơ hồ dần trở nên xa lạ, mộng cảnh xinh đẹp.

Thời gian tựa hồ trôi qua cực kỳ lâu, lâu đến nỗi Phác Xán Liệt đủ nhận thức đây không phải là một giấc mơ, cũng quên mất nên đẩy người trước mặt ra. Mãi sau đó Biên Bá Hiền mới chậm rãi dời môi, hai cánh tay vẫn vòng trên cổ Phác Xán Liệt, đầu dựa sát lại gần, đến bên tai Phác Xán Liệt, trong câu nói mang hơi thở ấm áp.

“Xán Liệt, tôi thích anh, anh có thể đừng rời bỏ tôi được không?”

Phác Xán Liệt cảm thấy mộng cảnh vừa rồi như theo lời nói của cậu mà nổ tung, hóa thành từng mảnh vỡ sắc nhọn, đâm sâu vào lòng, trong phút chốc máu thịt be bét.

Giống như chạm phải điện lập tức đẩy người trước mặt ra, Phác Xán Liệt giống như sụp đổ hét lên, “Biên Bá Hiền! Cậu câm miệng cho tôi!”

Nhìn Phác Xán Liệt như mất kiểm soát, Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy đại não đột nhiên trống rỗng.

Câu nói này bị đè nén trong lòng rất lâu, Biên Bá Hiền đã từng tưởng tượng vô số cách mà Phác Xán Liệt sẽ đáp lại mình.

Anh có thể sẽ chấp nhận đáp ứng, có thể sẽ thất vọng từ chối, cũng có thể sẽ thương tâm rời đi. . . Chỉ là không nghĩ tới sau khi nói ra câu đó, đổi lại chính là kết quả đáng sợ nhất mà chính mình cũng chưa bao giờ dự tính đến.

Chỉ cảm thấy trái tim là một mảnh lạnh lẽo, mà Biên Bá Hiền lại càng hoảng sợ, cậu không hiểu, không hiểu vì sao Phác Xán Liệt lại tức giận như vậy. Vừa nãy đẩy mình ra, giống như là dùng toàn bộ sức lực trên người, bởi vì mặc dù ngã lên ghế salông mềm mại, vẫn khiến cho cả cơ thể đau nhức.

Ngồi dậy nhìn người đối diện viền mắt đỏ ửng, trong lòng từng trận đau đớn, muốn kéo tay anh, “Xán Liệt. . .”

“Đừng chạm vào tôi!” Phác Xán Liệt vung lên hất bàn tay Biên Bá Hiền, như tránh quỷ lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn cậu.

“Biên Bá Hiền, cậu lại dám nói với tôi những lời như vậy? Cậu cảm thấy tôi là người dễ bắt nạt sao? Chỉ vì tôi rất khoan dung với cậu nên cậu có thể tùy ý chà đẹp lên tự tôn của tôi sao?”

Biên Bá Hiền nhìn không hiểu ánh mắt của Phác Xán Liệt, ánh mắt đó quá phức tạp, chỉ là thân quen đã lâu, cậu vẫn có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận cùng bi thương. Nhưng những gì Phác Xán Liệt nói, Biên Bá Hiền một câu cũng nghe không hiểu, tại sao anh lại nói như vậy?

“Xán Liệt, tôi không có! Tôi. . .”

“Không có? Thế vừa rồi cậu đã nói cái gì? Hả? Biên Bá Hiền, tôi muốn hỏi cậu, cậu có tim không? Nếu cậu có một chút lương tâm sẽ không bao giờ nói với tôi những điều này!” Cuối cùng khóe mắt tràn ra một giọt lệ.

“Coi như là tôi nợ cậu, vậy đến hiện tại cũng phải trả đủ rồi đúng không? Tại sao cậu lại không thể buông tha cho tôi! Thích. . . Ha! Bây giờ cậu nói thích với tôi? Cậu lại vì cái gì đây? Sợ Kim Chung Nhân lại vứt bỏ cậu, sẽ không còn ai bên cạnh à? Kiếm một cái lốp dự phòng, tốt xấu gì cũng có thể qua hết đời này phải không?”

Biên Bá Hiền bởi vì lời nói của Phác Xán Liệt mà không khống chế được run rẩy, cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Từng câu từng chữ lọt vào tai như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt.

Ôm chặt hai cánh tay như thể làm vậy sẽ cứu được mình thoát khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Phác Xán Liệt nhìn chòng chọc vào người trước mắt, “Biên Bá Hiền, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ nghe lời cậu? Tôi đã nghĩ mình đối với cậu tốt như thế cũng sẽ được cậu đối tốt lại, kết quả thì sao? Đổi lấy chính là ngoại trừ thất vọng cũng chỉ có thất vọng, ngày hôm nay cậu đã tặng tôi một lễ vật rất lớn! Tôi cho cậu biết! Tôi chịu đủ lắm rồi! Đừng tiếp tục dằn vặt tôi nữa!”

Nói xong hung hăng lau mặt, dứt khoát xoay người rời đi, bước chân vội vàng như muốn thoát khỏi địa ngục.

Biên Bá Hiền cảm thấy cổ họng như bị cái gì chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh run rẩy vụn vặt. Nắm chặt thành quyền, móng tay cũng bấm vào thật sâu, ép buộc mình bình tĩnh lại.

Tuy rằng không biết vì sao Phác Xán Liệt lại nghĩ như vậy, nhưng có một điều cậu chắc chắn, ngày hôm nay một khi bước ra khỏi cánh cửa này, Phác Xán Liệt sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh mình nữa.

Mãi đến lúc nhìn thấy bóng người Phác Xán Liệt sắp đi ra khỏi cửa lớn, Biên Bá Hiền mới tìm lại được thanh âm của mình, “Xán Liệt, anh chờ một chút. . .”

Phác Xán Liệt bước chậm lại nhưng không dừng hẳn.

“Phác Xán Liệt! Anh đi một bước nữa thử xem! Ngày mai tôi sẽ chết ở chỗ này anh có tin không!” Biên Bá Hiền nhìn người nọ vẫn bước đi mà hoảng loạn.

Phác Xán Liệt rốt cuộc dừng lại, nhưng vẫn không chịu quay đầu.

Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng thẳng tắp, hô hấp dần bình phục, một lát sau mới mở miệng.

“Xán Liệt, xin lỗi, tôi làm anh thương tâm. Tôi không nên nói như vậy, tôi xin lỗi, tôi lại khiến cho anh thấy phiền toái, luôn mang đến rắc rối cho anh, từ khi quen biết tôi anh vẫn chưa từng được sống thoải mái một ngày, xin lỗi, thật sự, tôi có lỗi với anh.”

Biên Bá Hiền áp chế lại thanh âm nghẹn ngào, “Xán Liệt, coi như anh cảm thấy tôi rất tồi tệ, nhưng anh có thể hay không nhớ tôi vẫn còn một ít điểm tốt, đừng mặc kệ tôi, được không? Cầu xin anh, anh đừng mặc kệ tôi có được không? Tôi cái gì cũng không có, chỉ có anh”

“Xán Liệt, nếu anh cứ mặc kệ tôi, ai tới gọi tôi rời giường, ai giúp tôi làm cơm, quản tôi ăn bậy đồ linh tinh, không cho tôi hút thuốc uống rượu?” Biên Bá Hiền đột nhiên bật cười, “Xán Liệt, cái mạng của tôi xem như là anh cứu về, anh cứu cũng cứu rồi, đừng vứt đi có được không.”

“Nếu anh không muốn nghe những lời này, tôi sẽ không nói nữa, tất cả đều nghe theo anh, anh muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, đừng mặc kệ rôi, tôi thật sự không chịu nổi, tôi rất sợ.”

Phác Xán Liệt im lặng đứng đó, một lát sau mới mở miệng, “Tôi về công ty trước.” tiếp tục đi ra cửa, lúc nắm tay cầm lại nói một câu, “Vài ngày nữa sẽ trở lại.”

Nhìn cửa bị đẩy ra rồi khép lại, cũng che khuất bóng người Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền thẫn thờ ngồi xuống, chỉ nghe một câu nói như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Vẫn còn tốt, anh ấy không có triệt để bỏ rơi mình.

Chỉ là, Biên Bá Hiền có vắt hết óc cũng không tìm ra nguyên nhân vì sao hôm nay Phác Xán Liệt lại bạo phát như vậy.

Cũng không dám đi hỏi.