Biên Bá Hiền đang ngồi trước máy tính nghiên cứu bản vẽ, đột nhiên cảm giác có vật gì đó sượt qua chân. Cúi đầu phát hiện Biên Mỹ Lệ đang giơ móng vuốt cào cào trên quần mình ý đồ leo lên, đồng thời nhìn mình làm nũng.
Biên Bá Hiền lắc lắc chân, nhẹ nhàng cho bé cưng rớt xuống, “Con ngoan, ba đang bận vẽ, lại đầu kia chơi một chút đi.”
Biên Bá Hiền đang ngồi trước máy tính nghiên cứu bản vẽ, đột nhiên cảm giác có vật gì đó sượt qua chân. Cúi đầu phát hiện Biên Mỹ Lệ đang giơ móng vuốt cào cào trên quần mình ý đồ leo lên, đồng thời nhìn mình làm nũng.
Biên Bá Hiền lắc lắc chân, nhẹ nhàng cho bé cưng rớt xuống, “Con ngoan, ba đang bận vẽ, lại đầu kia chơi một chút đi.”
Biên Mỹ Lệ rất không vui khi ba nó chọn cách làm vì đại nghĩa diệt thân này, vẫn cố níu kéo bên chân Biên Bá Hiền tìm kiếm cảm giác tồn tại, tùy tiện điên cuồng ngược đãi cái dép lê của ba mình, hết cào rồi lại cào, cào chán rồi thì cắn, tiếp theo là níu vào quần tiếp tục trèo lên “Meow meow”
Biên Bá Hiền hết cách rồi, đưa tay ôm Mỹ Lệ đặt lên trên đùi, vuốt vuốt bộ lông màu xám, “Tổ tông ơi, thế này được chưa? Hài lòng không?”
Đầu nhỏ dụi vào bụng Biên Bá Hiền, sau đó hai mắt lim dim, “Ngao”
Biên Bá Hiền nhìn Mỹ Lệ cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, mỉn cười tiếp tục làm việc.
–
Chỉ vì Biên Mỹ Lệ, nhớ lại buổi tối hôm đó Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt phải bận rộn đến nửa đêm.
Sau khi tắm xong, Phác Xán Liệt thô bạo xách Tiểu Sửu này lên, ghét bỏ nhìn trước sau một chút——
Không chỉ xấu xí mà răng còn lộn xộn, đồ nhãi con, còn là mèo đực, trong nhà này lẽ nào không thể xuất hiện nổi một giống cái sao?
Bên này Phác Xán Liệt đang buồn bực quan sát, bên kia Biên Bá Hiền đã tức tốc cầm máy sấy chạy lại ôm lấy Tiểu Sửu đang kêu la thảm thiết, giãy dụa lung tung trên tay Phác Xán Liệt, “Bảo bối ba nói với con rồi nha, tuy là ba nhặt con về, nhưng mà giữ con lại thì người kia sẽ không thích, cho nên chúng ta phải biểu hiện thật tốt, bán manh làm nũng thật nhiều, sau đó anh ấy sẽ giữ chúng ta lại nhé.”
Tiểu Sửu lấy lòng hướng về phía Phác Xán Liệt lắc đầu, “Meow”
Phác Xán Liệt vô cùng không ưa quay đầu bước đi, “Hừ.”
Kết quả chẳng ai nghĩ tới, Tiểu Sửu một thân lông ướt nhẹp sau khi được sấy khô liền từ một con vịt xấu xí hóa thành thiên nga.
Biên Bá Hiền sợ ngây người, cùng cục bông ngồi trên mặt đất nhìn nhau vài giây, sau đó vội vàng đem nhãi con ôm trong tay chạy vào phòng bếp, giơ lên khoe khoang với người đang làm cơm, “Ai! Xán Liệt! Phác Xán Liệt! Anh mau nhìn mèo của chúng ta này!”
Phác Xán Liệt không thèm quay đầu lại, “Đi ra ngoài cho tôi! Bẩn vậy còn dám mang vào nhà bếp, đi ra mau, bằng không tôi ném nó đi bây giờ đấy!”
Biên Bá Hiền không lên tiếng, đoạt lấy cái muỗng trong tay Phác Xán Liệt vứt sang một bên, đem con mèo đặt vào.
Phác Xán Liệt cau mày không chút nghĩ ngợi vừa muốn đem thứ trong tay vứt xuống đất, kết quả mới chuẩn bị hất tay, lơ đãng liếc qua liền sửng sốt, cẩn thận nhìn lại thứ trước ngực, “Mèo nhà ai vậy?”
“Nhà chúng ta!”
Sau đó ông chú Phác tài hoa đã đặt cho nhãi con cái tên Biên Mỹ Lệ. Hai người dành một buổi tối chỉ để lái xe đưa Mỹ Lệ đi tiêm, còn đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn cho vật nuôi.
Biên Bá Hiền ôm Mỹ Lệ cầm chân nó chỉ vào Phác Xán Liệt, “Con xem, người này mua rất nhiều đồ ăn cho con, là mẹ con đó!”
Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng, “Người nhặt con về không thèm nuôi chính là ba con đấy!”
–
Vài ngày sau, Lộc Hàm ôm một cái túi đại bự hùng hùng hổ hổ đạp cửa lớn nhà Biên Bá Hiền, “Mẹ kiếp! Ông đây mặc kệ! Tại sao thức ăn cho mèo cũng phải là tôi đi giao? Lão tử hầu hạ con người chưa xong còn phải phục vụ cả mèo cơ đấy!”
–
Biên Bá Hiền dùng cả một buổi chiều mới lắp ráp xong xuôi bộ đồ chơi Phác Xán Liệt mua, hài lòng nhìn Biên Mỹ Lệ nghịch ngợm không biết trời đất gì.
Nó còn dùng kỹ thuật bán manh bẩm sinh thành công cướp đoạt Phác Xán Liệt.
Cho nên Biên Bá Hiền thường xuyên phải ghen ăn tức ở với mấy cảnh tượng như vậy——
Phác Xán Liệt nằm trên ghế sa lông xem TV, Biên Mỹ Lệ nằm nhoài trên bụng anh ngủ;
Phác Xán Liệt ngồi trong thư phòng làm việc, Biên Mỹ Lệ vùi ở trên bàn của anh ngủ;
Phác Xán Liệt ngủ trong phòng, Biên Mỹ Lệ cũng núp ở bên gối ngủ nốt.
Đáng giận nhất chính là, Phác Xán Liệt mắc bệnh sạch sẽ lại không ghét bỏ ôm Biên Mỹ Lệ ngủ cùng!
Ban ngày, Biên Bá Hiền không biết bao nhiêu lần véo mặt nó vì đố kị——
Ta còn chưa có cơ hội nằm trên bụng mẹ ngươi ngủ! Ta còn không dám quấy rầy mẹ ngươi làm việc! Mẹ ngươi cũng không thèm ôm ta ngủ! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! Ai cho phép ngươi hả!
Mỹ Lệ không tính toán, vẫn thân thiết liếʍ tay Biên bá Hiền.
—— Hừ, lại bán manh làm nũng chứ gì! Ta cũng làm được! Nhưng mà không dám a. . . ta lớn thế này, ngồi lên bụng mẹ ngươi thì anh ấy chết mất. . .
–
Mỹ Lệ nằm trên đùi Biên Bá Hiền ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, chớp chớp con mắt lại duỗi móng vuốt xoa xoa mặt, đắc thắng nhìn ba mình, “Meow”
Biên Bá Hiền vỗ vỗ bụng nó, “Tỉnh rồi.”
Mỹ Lệ kéo kéo tay cậu, lại liếʍ liếʍ, dính đầy một tay nước bọt.
Biên Bá Hiền nghiêng đầu phân tích một hồi, cái này. . .là đói bụng rồi à? Nếu không sao gặm ba vậy hả?
Nghĩ như vậy liền ôm Mỹ Lệ đi ra khỏi phòng, “Đói bụng à? Chờ lát, ba đi kiếm đồ ăn cho con”
Kết quả mở tủ một phen . . . sữa trống, đồ ăn cũng trống, tóm lại cái tủ trống!
“Xong, không còn gì để ăn rồi. . .”
“Meow.”
Biên Bá Hiền đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, hôm nay không có bản vẽ nào cần chỉnh sửa, ở nhà cũng rảnh rỗi, nên đi ra ngoài mua đồ tiện thể hoạt động một chút, “Đi! Mẹ không có ở đây! Ba đưa con đi mua sữa!”
Xong xuôi bước ra khỏi siêu thị, ba Biên chết lặng.
Ai nói cho tôi biết, mưa lớn thế này ở đâu ra vậy?
Vừa ra cửa rõ ràng trời còn nắng chói chang mà.
Đứng ở cửa siêu thị một lúc, cảm thấy mưa đã nhỏ hơn một chút, Biên Bá Hiền nghĩ nhà cũng gần, bây giờ chạy chắc không thành vấn đề, vỗ vỗ cái đầu nhỏ lộ ra trong túi rồi đè trở lại, “Biên Mỹ Lệ mau trốn vào đi, chúng ta về nhà.”
Nói xong hai tay khoát lên đầu, chạy ra ngoài.
Hôm nay thật sự không thể nào xui xẻo hơn được nữa, vừa chạy qua mấy con phố, mưa đang lùn phùn bỗng rào một phát như trút nước.
Biên Bá Hiền khóc không ra nước mắt, cái quái gì vậy. . . tôi chỉ đưa con trai đi mua sữa thôi mà. . .
Nhanh chóng móc Biên Mỹ Lệ ra ôm vào trong l*иg ngực, mắt nhìn quanh bốn phía, may mắn thấy được một trạm xe buýt bèn chạy qua.
Kết quả tay sắp gãy vẫn không bắt được một chiếc taxi nào trống.
Bất đắc dĩ ôm mèo nhỏ ngồi trên ghế dài, lấy điện thoại ra, trên màn hình toàn là nước mưa, dùng tay áo xoa xoa rồi nhìn một lúc, cũng gần tới giờ Phác Xán Liệt tan làm, nếu không còn cách nào đành gọi anh ấy qua đón thôi.
Gọi điện, tắt máy, chắc là ông chủ Phác đang bận, Biên Bá Hiền tiện tay gửi tin nhắn thông báo địa điểm.
Mái của trạm xe buýt này quá nhỏ, mưa cứ thế tạt vào, làm ướt hết cả áo khoác cùng quân phía dưới, Biên Bá Hiền cũng không quan tâm, cứ ngồi chỗ này nhìn ngắm đường phố buổi chiều, cảm thấy tâm tình cũng không tệ. Đem Biên Mỹ Lệ ôm chặt hơn, bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt lại lầm bầm làu bàu, “Không biết mưa lúc nào mới ngừng, mà cũng không sao, chờ mẹ con thấy tin nhắn chắc chắn sẽ tới đón chúng ta, có điều lại bị mắng là không thể tránh khỏi rồi. . .”
Ngó ngang liếc dọc trên đường xe qua chờ đợi.
Đợi mưa tạnh mình có thể về nhà, hoặc là một chiếc xe quen thuộc sẽ tới đón mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một chiếc ô tô màu trắng dừng trước trạm xe buýt.
Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện không phải chiếc xe quen thuộc, tiếp tục cúi đầu đùa giỡn với Biên Mỹ Lệ
Chỉ là chiếc ô tô màu trắng vẫn không hề rời đi, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi trên xe lộ ra khuôn mặt anh tuấn với đường nét rõ ràng.
Mang theo một chút âm thanh thăm dò, không chắn chắn, “Bá Hiền?”
Trong nháy mắt, Biên Bá Hiền nghĩ bên tai xuất hiện ảo thính.
Âm thanh này, rất quen thuộc, bản thân đã từng nghe rất nhiều.
. . .Đã từng.
Biên Bá Hiền há miệng, âm thanh phát ra không rõ ràng, “Chung . . . Chung Nhân.”
Ngay sau đó, Kim Chung Nhân đột nhiên đẩy cửa xe ra, cầm một chiếc ô màu đen, không quan tâm nước bẩn dây lên ống quần, chạy tới trước mặt cậu.
“Bá Hiền, lên xe.