Chương 39

Sáng hôm sau, lúc Lộc Hàm lần nữa thấy Phác Xán Liệt, quả nhiên đối phương đã khôi phục lại dáng vẻ tinh anh, nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc, có cảm giác ngày hôm qua người đứng bên cửa sổ đầy tâm tư hút thuốc chỉ là một ảo ảnh.

“Chào buổi sáng boss.”

Phác Xán Liệt cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cầm lấy một tờ giấy trên bàn, viết xuống mấy dòng chữ, sau đó dùng hai ngón tay đưa cho Lộc Hàm, “Giúp tôi tra thông tin mấy người này cặn kẽ một chút, sau đó đưa tới đây.”

Lộc Hàm nhận lấy, những cái tên trên tờ giấy cũng không xa lạ, đều là mấy thanh niên tuấn kiệt đang nổi trong giới kinh doanh, nhưng mà. . . không có thù oán gì với ông chủ đúng không? Nghĩ tới đây trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc.

“Được. . . ông chủ, loại tư liệu này cần chi tiết đến mức độ nào?”

“Tra được hết thì tra.”

“. . . Vâng.”

Lộc Hàm làm việc đặc biệt có hiệu quả, buổi chiều đã ôm một chồng tư liệu giao cho Phác Xán Liệt, anh nhận lấy không thèm nói tiếng nào liền chôn đầu vào nghiên cứu, có thể thấy, từng câu từng chữ đều nhìn rất cẩn thận.

Lộc Hàm lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa cảm thấy băn khoăn, lúc nãy tra tư liệu, đại thể cũng biết một chút.

Theo lý thuyết mấy người này hoàn toàn không có sức uy hϊếp gì đối với ông chủ, mặc dù có địa vị, nhưng gặp Phác Xán Liệt cũng phải kính nể như gặp sư phụ. Muốn nói điểm giống nhau. . . mấy người này đều có gia thế sạch sẽ, tác phong chính trực, trình độ học vấn cao, thu nhập tốt, tướng mạo trong mấy bức ảnh tư liệu cũng đều rất đoan chính, mà điểm trọng yếu nhất là mấy người này đều đã từng cùng nam nhân dây dưa không rõ, hoặc cũng có thể đã công khai. . .

Điều này mới đáng phân vân. . .

Nghĩ đến tình trạng ngày hôm qua của Phác Xán Liệt, hôm nay lại bắt mình tra loại tư liệu này, Lộc Hàm cảm thấy ——

ĐM rốt cuộc là cái gì mà không nghĩ ra a a a! Anh ta đến cùng là muốn làm cái gì vậy! Cảm giác IQ đang hạ xuống mức âm rồi!!!



Thực tế là cả ngày hôm qua và hôm nay đều không được gặp Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cũng không cảm thấy quá nhớ nhung gì. Có điều đó không phải là trong lòng không có anh, mà thật sự là cậu bận bịu không nghĩ được chuyện gì khác.

Còn bận bịu việc gì. . . hãy nhìn Biên Bá Hiền một chút, cậu ấy đang nằm nhoài trên ghế salông cùng một đống đồ vật, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Nếu Phác Xán Liệt nhìn thấy không biết có xù lông không nhỉ? Dù sao cũng là người thích sạch sẽ, mỗi ngày đi làm về đều rất mệt, còn bắt anh ấy dọn nhà . . . Cầu trời phù hộ chỉ mong Phác Xán Liệt đừng tức giận.

Biên Bá Hiền có một điểm, chính là chỉ cần Phác Xán Liệt vừa nổi đóa, cậu lập tức cởϊ qυầи áo hiến thân, đem miệng anh lấp lại, mặc dù mệt nhưng còn hơn nghe người này lải nhải tụng kinh.

Trò này cũng thật hữu dụng. . . chuẩn xác dời đi sự chú ý . . .

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại đúng lúc reo lên, liếc nhìn màn hình, ba chữ “Bảo mẫu Phác” sáng choang.

Nhắc tào tháo tào tháo liền đến. . .

“Alo ——”

“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Phác Xán Liệt đang lái xe.

“Ừ, tùy đi, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó. Còn nữa . . .”

“Sao?”

“A không có gì, anh mau về đi. Tôi đói lắm rồi.”

“Đói bụng cũng không được ăn đồ linh tinh! Thức ăn ngoài cũng không được phép gọi!”

“Ai nha được rồi được rồi! Cúp đây.”

Phác Xán Liệt đẩy cửa ra trong nháy mắt tưởng mình vào nhầm nhà, theo bản năng lùi ra sau liếc mắt nhìn toàn bộ phòng ốc, là nhà tôi không sai mà.

Nhưng nhớ không lầm mình chỉ mới một ngày không về? Trông như vừa có khủng bố tập kích tận nhà là thế nào?

Vào cửa thay dép lê, đầu tiên nhặt cái gối ôm bên chân, đi mấy bước lại nhặt tiếp một hộp jambon. . .

Phác Xán Liệt không thể nhịn được nữa rống lên một tiếng “Biên Bá Hiền”, sau đó tiện tay ném gối ôm qua chỗ ghế salông.

Kết quả là nghe được một tiếng “ngao”, có một con gì đó màu xám, cứ như vậy ngang nhiên ào qua.

Phác Xán Liệt sợ ngây người.

Đó là. . . chuột sao?

Mẹ kiếp một ngày không về nhà Biên Bá Hiền thật sự đem mớ hỗn độn này mời gọi chuột đến rồi?

Biên Bá Hiền nghe thấy giọng Phác Xán Liệt hoảng hốt chạy ra, vội vàng từ trên lầu chạy xuống, liền nhìn thấy một màn như này ——

Phác Xán Liệt luôn luôn trầm ổn bây giờ đang cầm dép lê tức đến nổ phổi ở phòng khách đuổi theo một vật gì đó lông xù màu xám.

Biên Bá Hiền nhanh chóng chạy xuống kéo tay Phác Xán Liệt, “Dừng tay! Đừng đánh! Bị anh đánh chết rồi làm sao! Ai nha! Anh dừng lại cho tôi!”

Phác Xán Liệt cầm dép lê đứng lại, nổi giận đùng đùng quay đầu trừng Biên Bá Hiền, “Dừng lại? Cậu còn muốn nuôi chuột trong nhà à? Có tin tôi ném cậu với nó ra ngoài luôn không!”

“Không phải chuột! Đó là mèo!” Biên Bá Hiền ôm chặt cánh tay cầm dép của Phác Xán Liệt.

Anh cau mày, “Mèo?”

Biên Bá Hiền giật lại dép lê trong tay Phác Xán Liệt, ném xuống chân anh để đi vào, “À, tôi quên nói với anh, ngày hôm qua nhặt được trước cửa nhà. . .”

“Nhặt?”

Biên Bá Hiền lấy lòng cười cười, “Ngày hôm qua tôi ra ngoài mua. . . à. . . mua thức ăn, ở cửa phát hiện ra nó, tôi thấy nó bẩn thỉu lem nhem trông rất đáng thương, cho nên ôm vào. . .”

Phác Xán Liệt không chút nghĩ ngợi mở miệng, “Ném, cho dù nhặt thế nào tôi cũng ném.”

“Không được! Anh xem nó rất đáng thương mà! Nhỏ như vậy!” Biên Bá Hiền ôm Tiểu Miêu vào trong ngực.

Phác Xán Liệt nghiêm mặt, “Có tin tôi đánh cậu còn đáng thương hơn con mèo này không? Cậu không biết mèo hoang trên người có bao nhiêu ký sinh trùng à? Cậu làm sao biết nó có thể có bệnh truyền nhiễm hay không? Cậu biết nó mang bao nhiêu vi khuẩn vào trong nhà hả? Còn nữa, cậu chăm sóc mình không xong còn đòi nuôi thêm mèo? Chuyện này không cần thương lượng, mau ném.” Nói xong xoay người rời đi.

Biên Bá Hiền uất ức lẽo đẽo theo sau, “Tôi biết. . . nhưng mà, chúng ta có thể dẫn nó đi bệnh viện thú y tiêm, sau đó tôi sẽ tự mua thức ăn cho mèo nuôi nó, không làm phiền tới anh đâu, anh xem nó nhỏ như vậy, ném nó đi nó sẽ chết đấy. . .”

Phác Xán Liệt vừa quay đầu lại, Biên Bá Hiền đã đem cục thịt trong tay tới trước mặt anh, bắt chước âm thanh của mèo nhỏ, “Van cầu anh, giữ lại tôi đi! Tôi sẽ không gây phiền phức đâu!” Tiểu Miêu cũng rất phối hợp “meow” một tiếng, mắt long lanh mở to nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cùng Tiểu Miêu tội nghiệp nhìn nhau năm giây, lại nhìn Biên Bá Hiền cũng trưng vẻ mặt đáng thương nhìn mình, cảm thấy đau đầu, rốt cuộc thất bại thở dài, “Được rồi, cứ đem nó để trong nhà đi, mai mốt tôi sẽ đi hỏi có ai muốn nuôi mèo rồi tặng người ta.”

Biên Bá Hiền vừa nghe Phác Xán Liệt mở miệng, nhanh chóng dùng sức gật đầu, mặt sùng bái nhìn anh, “Được được được, ông chủ Phác thật tốt bụng! Vừa đẹp trai vừa tốt bụng!”

“Bớt đi! Trong nhà loạn như vậy có phải đều là nó làm không?”

“Không phải! Tôi! Đều là tôi! Không có liên quan gì tới nó!”

Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng, “Ok, tôi sẽ không vứt nó, cậu cũng đừng nói dối nữa, mau cuốn thảm lại mai tôi đưa đi giặt.” nói xong xách cổ Tiểu Miêu đang nằm trong lòng Biên Bá Hiền, mèo nhỏ bốn chân đạp loạn, buồn bã kêu lên.

Biên Bá Hiền đau lòng, ruột gan đều run rẩy, “Ai ai ai. . . anh nhẹ chút, ôm cẩn thận, nó đau. . .”

Phác Xán Liệt ghét bỏ liếc mắt nhìn con mèo trong tay, “Nó như thế này cậu bảo tôi sẽ ôm à? Cậu biết nhặt về mà không biết tắm đúng không? Tôi phải đi tắm cho nó trước đã, sau đó mới làm cơm, cậu chịu đói đi.”

“Không sao không sao, tôi chờ tôi chờ!” Biên Bá Hiền hí ha hí hửng đi cuộn thảm trên nền nhà

“Con mèo xấu như vậy cũng dám nhặt về nhà, người ta mà biết tôi nuôi con mèo xấu thế này chắc chắn bị cười chết, phải gọi nó là Tiểu Sửu, Biên Tiểu Sửu . . .” Phác Xán Liệt lẩm bẩm mang theo mèo nhỏ đi vào phòng tắm.

Biên Bá Hiền đứng ở phía sau nhìn bóng người Phác Xán Liệt, lén lút cười cười.

Miệng anh ta toàn phun mấy lời độc ác, nhưng thực tế tâm lúc nào cũng yếu đuối hơn hẳn những người khác.

Ai nha, càng ngày càng thích làm sao bây giờ?

Biên Bá Hiền như thiếu nữ hồi xuân mỉm cười.

Chỉ là, hai người chẳng ai nghĩ tới, Tiểu Miêu xấu xí sau khi được Phác Xán Liệt cọ rửa khổ sở đã thay da đổi thịt, màu lông xám sáng bóng, múp múp như cái bánh bao, thêm một đôi mắt to long lanh.

Biên Bá Hiền thích lắm, ôm mãi không chịu buông.

Ông chủ Phác cũng từ bi cho phép Biên Tiểu Sửu được sửa tên thành—— Biên Mỹ Lệ.