Chương 4

-4-

Phác Xán Liệt nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mang theo Biên Bá Hiền đi tới quán ăn Hồng Kông, dù sao thì càng thanh đạm càng tốt.

Thuận tiện trong lòng lén lút biểu dương mình là người đàn ông tốt của thời đại mới.

Nhìn tư thế ngồi có chút kỳ quái của Biên Bá Hiền ở phía đối diện, người đàn ông tốt của chúng ta trong lòng lại hổ thẹn một trận, như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện tốt mà mình làm ra. Chính lúc đang do dự định mở miệng, lại bị Biên Bá Hiền nhanh chóng cắt ngang

"Anh tốt nhất câm miệng nha, kinh nghiệm nói cho tôi biết, mấy lời anh nói nhất định sẽ khiến tôi muốn đánh người, mau mau đàng hoàng mà ăn cơm." vừa nói vừa đưa điểm tâm lên miệng.

Phác Xán Liệt mím chặt môi đem lời nói nuốt trở lại, quan tâm một chút không được sao. . . người này thật là. . .

Nhưng vẫn nghe lời mà câm miệng chuyên tâm ăn cơm.

---

Đang ăn đột nhiên nhớ tới cái gì, Phác Xán Liệt vội ngẩng đầu lên, "A đúng, tôi quên không hỏi, ngày hôm qua sao cậu lại. . .bị như vậy? Bị cái gì kí©h thí©ɧ à?"

Biên Bá Hiền bên này ăn gần xong, xé khăn ăn lau khóe miệng một chút, "Uống hơi nhiều, rồi mượn rượu làm càn."

"Gạt quỷ đấy à? Tửu lượng của cậu như thế nào tôi còn không biết? Cho cậu vàng cũng không dễ dàng mà làm bừa như thế! Hơn nữa không có chuyện gì cậu có thể đi uống rượu sao?" Nói xong khóe miệng giật giật, nhận ra câu hỏi của mình có vấn đề, cuối cùng vẫn là lỡ lời, "Có phải là. . . ách. . . bởi vì hắn?"

"Ừ." Biên Bá Hiền hơi gật gù, nhàm chán nghịch khăn ăn trong tay.

"Các cậu. . . vậy liền coi như xong?" Phác Xán Liệt nhíu mày.

"Không muốn thì cũng biết làm sao bây giờ, tất cả đều đã nói rất rõ ràng, tôi còn mặt dày làm gì, kiếm thêm phiền phức à."

"Các cậu . . ai. . ." Nhìn người đối diện mặt mày ủ rũ, Phác Xán Liệt cũng có chút không thoải mái, "Cậu nói hai người các cậu dằn vặt nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng tại sao kết quả lại như thế này? Tên khốn kia. . . tên kia đừng để cho tôi gặp hắn, bằng không tôi thấy một lần đánh một lần! Bá Hiền cậu yên tâm, tôi khẳng định giúp cậu xả giận! Huynh đệ chúng ta sao có thể để người ta bắt nạt? Đây cũng xem như trực tiếp đánh vào mặt tôi rồi!"

Đối với cơn tức giận của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy buồn cười, "Thôi, anh định làm gì, anh là lăo đại xã hội đen à? Chuyện này tôi có thể giải quyết, khỏi nhọc lòng ngài Phác đây ha."

Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng, "Tôi mặc kệ? Tôi mặc kệ cậu để cậu tung hoành sao? Hả? Còn đi quán bar, đi. . . đến mấy chỗ dạng đó! Quen biết nhiều năm vậy tôi còn không biết cậu có thể như thế! Cậu may đυ.ng phải tôi, không thì người ta bán mất cũng không hay biết! Lãng phí bản thân để làm gì! Lại dễ dàng cho người ta chiếm tiện nghi đi! Lần tới trong lòng khó chịu thì đến tìm tôi! Chúng ta cùng uống rượu! Cậu tự mình đi ra ngoài không may quyến rũ người khác thì ai biết chuyện gì xảy ra!"

"Được được được, lần tới tìm anh." Biên Bá Hiền rất biết nghe lời.

Dựa vào việc Biên Bá Hiền hiểu rất rõ tính khí Phác Xán Liệt, không cẩn thận tính bảo mẫu lại nổi lên, mấy bà cô cũng có thể bị dọa cho phát khóc đấy. Vì lẽ đó cậu luôn phải ngoan ngoãn đứng một bên nghe, còn phải làm dáng vẻ mình đã thụ giáo một cách sâu sắc.

Phác Xán Liệt tiếp tục tận tình khuyên nhủ, "Cậu nhìn cậu một chút mà xem, lúc trước nhắc nhở nhưng cậu không nghe, kết quả thế nào? Hả? Hắn ta thì chẳng làm sao, cậu lại đem mình biến thành như vậy? Mặt đều hóp lại hết rồi, người thì gầy nhom!"

Biên Bá Hiền cảm thấy người này quả thực không có thẩm mỹ, "Đại ca, cái này gọi là mặt V line đó. . ."

"V cái gì, cậu phải nhanh chóng mập lại cho tôi! Còn nữa, về nước mà lại không nói cho tôi biết!"

"Tôi vừa mới trở về. . ."

"Đây là lý do sao? Điện thoại đâu sao không gọi?"

"Tôi sai rồi. . . nếu không hiện tại để tôi bù lại?" Biên Bá Hiền thật sự móc điện thoại di động ra chăm chú nhìn.

"Bớt làm việc thừa thãi đi, lần sau không được như vậy biết không? Nếu trong lòng còn khó chịu, không sao có tôi ở đây, người khác không đau lòng, chính cậu cũng không muốn quan tâm, nhưng tôi đau lòng đó."

"Được rồi, biết anh là. . . tri kỉ tốt nhất rồi, lại đây hôn một cái đi?" Biên Bá Hiền nâng cằm nhìn Phác Xán Liệt.

Này nếu như là bình thường, Phác Xán Liệt đă sớm cho Biên Bá Hiền một cú, nhưng hôm nay nói chuyện trong lòng lại hơi hơi động, giống như sợi lông hồng nhẹ chạm vào, trong đầu không biết làm sao lại hiện lên cảnh tượng cùng nhau triền miên hôn trong quán bar.

Không khí tự nhiên đông lại.

Biên Bá Hiền cũng ý thức được thời điểm này không phù hợp với chuyện đùa vừa rồi. . . đúng là có chút khıêυ khí©h.

Hắng giọng mở miệng, "Này, anh tiết kiệm chút sức lực đi, đi theo tôi vậy mệt chắc cũng mệt chết rồi?"

Phác Xán Liệt thở dài, "Cậu để tôi suy nghĩ, mới một chốc không thể tiếp thu được."

"Anh nói vậy ngược lại khiến tôi nhớ ra, hôm qua sao anh lại chạy tới quán bar uống rượu, còn đi một mình?"

Phác Xán Liệt trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng, "Hôm đó nhìn thấy Kiều Hi, cậu ấy rốt cuộc cũng cùng ông chủ kia ở chung một chỗ."

Biên Bá Hiền nghe xong xua xua tay, "Ha! Hai anh em ta cùng chung một mệnh, đều hiểu rõ hết nha, đúng là thiên nhai luân lạc nhân mà." Nhìn Phác Xán Liệt hình như vẫn cảm thấy mất mát, "Có điều. . . anh vẫn không nói cái gì với cậu ta sao?"

"Không có, bởi tôi cũng tự hiểu được lòng mình, tháng ngày trôi qua rồi cũng sẽ phai nhạt, đã sớm không còn gì rồi."

"A, phỏng chừng cậu ta biết anh bây giờ như vậy sẽ hối hận muốn chết. Rồi cũng sẽ sớm nhận ra bỏ qua Phác tiên sinh của chúng ta là cỡ nào sai lầm." Nói đến đây tâm Biên Bá Hiền hơi động, "Ai, nếu không, anh đi đoạt lại người ta? Lát tôi bày kế cho anh, rồi mặt mày rạng rỡ mà đem người về!"

Phác Xán Liệt nghe xong có chút giận, "Cậu có thể đứng đắn một chút không Biên Bá Hiền! Không phải tôi muốn nói gì cậu, nhưng cậu xem bây giờ mình cũng thành cái dạng gì rồí. . ."

. . . . . .

"A a a a. . . Tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi. . . Cầu xin anh đừng nói nữa bà cô Phác . ."

-