Chương 3

-3-

Biên Bá Hiền cảm giác mình rất nhanh sẽ hỏng mất.

Đây là chuyện gì vậy? Rõ ràng mình mới là người bị...khụ...đè, tại sao bây giờ lại phải ở đây an ủi nội tâm yếu ớt của Phác Xán Liệt? Anh ta rõ ràng có mất gì đâu. . .

Kỳ thực Phác Xán Liệt vẫn chưa chấp nhận được sự thật mình cùng Biên Bá Hiền. . .cái kia trên giường.

Tối hôm qua tâm tình thực sự không tốt, vốn muốn uống chút rượu rồi về ngủ một giấc thật ngon, uống đủ liền chuẩn bị về nhà, ai biết nửa đường lại đột nhiên xuất hiện người nào đó áp vào hôn một trận, đầu óc choáng váng, trong lúc say đúng là đã bị người này không may khơi lên hứng thú.

Cũng không biết người đang cố sức lấy lòng mình là ai, chỉ biết là trên người của cậu mang một loại khí tức khiến mình cảm thấy rất thoải mái, mơ hồ còn mang theo điểm quen thuộc, răng môi ôn nhu quấn quýt không ngừng, khiến bản thân ý loạn tình mê.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Đại não như bị đình chỉ, tất cả đều là theo bản năng. Lúc hoàn hồn thì người kia đã dùng đầu lưỡi mềm mại quấn lấy môi mình, khi cảm giác được khí tức khiến mình mê muội đó đang dần rời xa, Phác Xán Liệt lại cảm thấy không can tâm. Không chút nghĩ ngợi kéo đối phương ôm lại, hôn xuống.

Không thể thả cậu ấy đi được!

Đây chính là ý nghĩ duy nhất lúc đó của Phác Xán Liệt.

Trong những mảnh kí ức rời rạc, chỉ nhớ rõ tiếng rêи ɾỉ bên tai thật là dễ nghe, rõ ràng là lần đầu tiên tiếp xúc thân thể, lại không thể nào hòa hợp hơn. Cho nên, đêm nay Phác Xán Liệt thật sự bị câu dẫn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Phác Xán Liệt liền biết không ổn. Trong quán rượu đυ.ng tới người như vậy, chỉ đòi tiền thì vẫn còn tốt, nguy hiểm chính là dính chặt lấy mình hoặc rắp tâm lưu lại những hình ảnh vớ vẩn để uy hϊếp, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Nghĩ như vậy mới hơi bật dậy, lại thấy người kia ở phía dưới đang mặc quần áo, một mảng da thịt trắng nõn bên hông lộ ra.

Cảm giác chạm vào mảng da thịt kia, Phác Xán Liệt biết rõ. Trong đầu lại hiện lên một chút cảnh ướŧ áŧ đêm qua, tâm lại thoáng động. Mau mau lấy lại bình tĩnh, thầm mắng bản thân trong lúc này còn phát tình cái gì, bây giờ lập tức cho ít tiền đuổi người này đi mới là chính sự.

Nhanh chóng mở miệng, "Ra giá đi."

Lại sau đó, Phác Xán Liệt thấy được khuôn mặt Biên Bá Hiền, cảm giác như có người tặng cho một cái bạt tai, đại năo trong nháy mắt ngưng hoạt động.

Mình làm gì rồi?

Ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua là Biên Bá Hiền?

Đại năo đúng lúc tua lại tình hình ngày hôm qua.

Một đao gϊếŧ chết tôi đi. . .

Đáng giận nhất là, ngay lúc này Biên Bá Hiền còn muốn chạy?

Lại nói đến ngày hôm qua, không phải cậu ấy câu dẫn mình chứ?

Đây là huynh đệ đấy à!

Phác Xán Liệt tức giận nhảy xuống giường mặc quần cùng áo sơ mi vội vàng đuổi theo.

---

Cả người Phác Xán Liệt đều ỉu xìu, có điều cũng dễ lý giải, dù sao gặp phải chuyện này cũng chẳng khác gì cảm giác hứng thú bừng bừng đi kết thân lại phát hiện đối phương là em gái ruột!

Biên Bá Hiền nhìn mặt Phác Xán Liệt có chút vặn vẹo đột nhiên muốn cười, vốn là đang rất phiền muộn, tâm tình giờ đã có chút khá hơn. Bản thân xem như cũng thông suốt, chuyện này vốn không quá đáng sợ, người không biết không trách mà, hai người đều uống đến mơ mơ màng màng, lại cũng đều trưởng thành cả rồi, còn chưa bị gọi ông chú đã là may, sợ cái gì chứ.

Giơ nắm tay đấm vào trước ngực Phác Xán Liệt, "Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn muốn làm như cô nương mới lớn nhà người ta bị cường bạo. Vả lại có chịu thiệt nhiều hơn cũng là tôi, anh ủy khuất cái gì."

Phác Xán Liệt vội vàng tránh khỏi cái vỗ của Biên Bá Hiền, "Còn có thể như thế à? Lăo nhân gia cậu tâm lớn nhỉ! Cậu đau cũng là đau ngoài da! Tôi đây là đau trong lòng! Sau này tôi cùng người khác lên giường lại nghĩ đến khuôn mặt cậu, như vậy coi được sao? Cảm thấy thời gian "bị liệt" chắc không còn xa. . ."

"Sao anh cứ phải nghĩ đến khuôn mặt tôi, mà mặt tôi thì có vấn đề gì? Anh cảm thấy oan ức à, không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Anh coi như tôi chưa từng xuất hiện, liền xong thôi." Biên Bá Hiền chép chép miệng, người này làm sao lại cố chấp thế không biết.

"Nói cũng không thể dễ như vậy. . .Thật có chút lúng túng. . ." Phác Xán Liệt rốt cuộc không thể làm gì đành thở dài, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì lại thấp thỏm thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Biên Bá Hiền, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Này cái kia...còn...còn đau không? Tôi đi mua chút. . ."

"Không đau! Không cần!" Biên Bá Hiền lập tức phang vào giữa câu nói.

Cái này thật không cần, đề tài như vậy cũng nói được không xấu hổ à?

Vội vàng đem câu chuyện dẫn ra, "Được rồi anh bớt dằn vặt mình đi. Tôi đói bụng, Phác đại gia mời một bữa được không?"

"Cậu có thể không? Chớ ăn lung tung . . . Ai, đến cùng là có đau hay không. . . có hay không. . . chảy máu. . ." Phác Xán Liệt đúng là thực tâm lo lắng.

. . . . . .

Bình tĩnh đến đâu thì nghe xong mấy lời như vậy cũng không thể chịu được, lỗ tai Biên Bá Hiền sắp nóng lên rồi.

Được rồi, mặc kệ anh ta, người này căn bản không biết thương chính mình

-