Chương 38

Toàn bộ không gian chìm trong yên lặng. Phác Xán Liệt xoay người, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp đối mặt với người đến, mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng, một lúc sau thu hồi tầm nhìn, không nói một lời rời đi. Người kia nghiêng qua đứng chắn trước mặt anh.

Phác Xán Liệt dừng bước, đảo mắt nhìn hắn, người kia hơi trầm ngâm một lúc mới mở miệng, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu ấy gần đây thế nào?”

“Không thể trả lời.” Phác Xán Liệt lách khỏi người này tiếp tục đi ra ngoài.

“Tôi sẽ tự đi tìm cậu ấy, tôi còn nợ cậu ấy một lời giải thích.” thanh âm vang lên từ phái sau, “Tất nhiên, nếu anh có thể giúp tôi thì càng tốt.”

Phác Xán Liệt nghe vậy dừng bước, ngữ khí tràn đầy trào phúng, “Ồ, giúp cậu? Cậu dựa vào cái gì? Hóa ra cậu ngây thơ đến mức ấy cơ à?”

Người phía sau vẫn bình tĩnh nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt, “Anh đang sợ sao? Phác Xán Liệt, tôi trở về, anh rất sợ đúng không, vậy thì cũng đủ nói rõ, Bá Hiền vẫn còn quan tâm tới tôi.”

Phác Xán Liệt rũ mắt, tay nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức mà khẽ run. Đứng yên mấy giây, bỗng dưng xoay người nắm chặt cổ áo đối phương. Chiều cao tương tự, vừa hay tầm mắt đối nhau, ánh mắt Phác Xán Liệt hung hãn khiến người đối diện cũng không dám nhìn thẳng, “Cậu vẫn còn mặt mũi trở về cơ đấy! Lại còn dám tìm cậu ấy? Kim Chung Nhân tôi nhắc nhở cậu! Cách cậu ấy xa một chút, càng xa càng tốt, bằng không tôi có làm ra chuyện gì cũng không ai biết được đâu.

Kim Chung Nhân không phản kháng để mặc Phác Xán Liệt kéo cổ áo mình, vì bị thắt hơi chặt nên mặt cũng đỏ lên, nhưng âm thanh thì vẫn rất bình tĩnh, “Tôi muốn gặp cậu ấy.”

Phác Xán Liệt lần thứ hai siết lại, “Không thể!”

“Tôi sẽ đi tìm cậu ấy, cho dù anh có giấu cậu ấy đi thì tôi cũng sẽ tìm được! Hơn nữa, ” Kim Chung Nhân đột nhiên mỉm cười nhìn người đối diện, “Phác Xán Liệt, coi như anh ngăn được tôi, nhưng anh có thể ngăn được cậu ấy chứ? Anh nói, tôi đã trở về, cậu ấy sẽ không gặp tôi sao?”

Phác Xán Liệt bị nói trúng tim đen bỗng dưng trợn tròn hai mắt, trong khoảnh khắc bị đánh bại khí thế cũng giảm xuống, ngón tay dần buông lỏng, thả cổ áo đối phương đẩy hắn ra, mình cũng vô lực lùi lại mấy bước.

Kim Chung Nhân đυ.ng vào vách, chống trên bồn rửa tay, sửa sang lại cổ áo lộn xộn, hơi thở hỗn loạn, “Chuyện năm đó tôi sẽ giải thích.”

“Cậu ấy sẽ không nghe cậu giải thích!” Phác Xán Liệt gần như gầm lên.

“Làm sao anh biết cậu ấy không muốn? Anh đang ở đây lo lắng cái gì vậy?” Kim Chung Nhân cài lại nút áo phía trên, “Tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi, anh có cảm thấy với thân phận một người bạn, anh can thiệp quá nhiều chuyện của Bá Hiền không?”

Vừa nãy mất bình tĩnh chỉ là một khắc không khống chế được, Phác Xán Liệt dù sao cũng không coi người này ra gi, đảo mắt đã trở nên lạnh lùng. Nghe xong Kim Chung Nhân nói không những không giận mà còn cười, “Tôi can thiệp quá nhiều chuyện? Này Kim thiếu gia, cậu có cảm giác hay không với thân phận người yêu, cậu lại chẳng hiểu tí gì về cậu ấy? Lần này trở về lại muốn cái gì đây? Công thành danh toại quay về nối lại tình xưa? Ha ha,” Phác Xán Liệt cười lạnh, quay người rời đi, “Đừng hòng.”



“Mọi người hôm nay phải cố gắng hơn nữa nha! Chúng ta phải tận lực lấy dự án này về, sau đó có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi. Đến lúc đó chỉ ngồi chờ ông chủ phát tiền thưởng nữa thôi! Lát tôi mời mọi người đi ăn khuya!” Lao lực tăng ca Lộc Hàm đang phải cố tiếp thêm tinh thần cho cấp dưới.

“Cảm ơn Lộc ca!” “Lộc ca tốt nhất!” Tất cả mọi người tràn ngập không khí nhiệt tình đáp lời..

Bận rộn cả một buổi tối Lộc Hàm quay sang chào mọi người rồi ngáp một cái, tay bưng ly cà phê vừa đi vừa xoa xoa vai, hướng về phòng làm việc của mình, đột nhiên thấy một bóng dáng cao gầy đi dọc hành lang, mở cửa thang máy đi vào.

Lộc Hàm dụi mắt, không lẽ buồn ngủ xuất hiện ảo giác? Vừa nãy người kia hình như trông giống. . .ông chủ

Anh ta không phải đi dự tiệc rượu sao? Lúc này nên ở nhà rồi chứ. . . chạy về công ty làm gì vậy?

Lộc Hàm đột nhiên trợn to hai mắt.

Không thể nào? Lẽ nào Bá Hiền không nhịn được tỏ tình rồi? Ông chủ cự tuyệt xong cảm thấy không cách nào đối mặt với cậu ấy nên mới chạy đến đây trốn?

Trong nháy mắt đầu hiện lên cảnh tượng Bá Hiền bị Phác Xán Liệt nhẫn tâm từ chối, mất hết niềm tin vào tình yêu, ở nhà cực kỳ bi thương âm thầm gào khóc, cuối cùng tuyệt vọng lựa chọn cắt cổ tay, uống thuốc độc, treo cổ. . . cùng một loạt phương thức tàn nhẫn kết thúc sinh mệnh, lạnh lẽo mà đau thương rời xa nhân thế. . .

Càng nghĩ lại càng sợ hãi, Lộc Hàm cấp tốc lôi điện thoại ra gọi cho Biên Bá Hiền, lo lắng đi tới đi lui, nhưng một loạt âm thanh vớ vẩn vang lên rồi vẫn không nhận.

Không có người nhận!!

Làm sao bây giờ!!!

Bá Hiền không phải là xảy ra chuyện thật chứ?!

Phải gọi 120 hay 110!!!

Đúng lúc tâm đang loạn, điện thoại bên kia đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, “Tiểu Lộc?”

“A a a Bá Hiền cậu không chết!”

“. . . Tại sao tôi phải chết?” Ngữ khí của Biên Bá Hiền rất là bất đắc dĩ.

Lộc Hàm cầm điện thoại rốt cuộc bình tĩnh lại, đại não nhanh chóng hoạt động.

Âm thanh bình thường, hình như vừa nãy đang ngủ, vậy là không xảy ra chuyện gì.

Không về nhà lại chạy tới công ty, không liên quan đến Bá Hiền, vấn đề nằm ở ông chủ.

Thật kỳ quái. . .

“Alo? Tiểu Lộc? Sao anh không nói lời nào vậy?”

“Ai ai ai, ” Lộc Hàm lấy lại tinh thần, “À, tôi vừa chạy đi lấy chút bưu kiện ấy mà.”

“Anh cũng tăng ca sao?”

Cũng? Cậu ấy biết ông chủ ở đây?

“A, đúng vậy. . .”

“Anh tuyệt đối đừng để bị mệt nha, thuận tiện giúp tôi nói với ông chủ các anh một tiếng luôn.”

“Bá Hiền. . .”

“Hả?”

“Tôi muốn hỏi một việc . . .”

“Chuyện gì vậy? Ai ôi Tiểu Lộc, anh hôm nay rất lạ biết không? Hơn nửa đêm gọi điện đến sau đó lại ấp a ấp úng, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Lộc Hàm đảo mắt, không đi vào vấn đề chính, tùy tiện hỏi mấy câu.

“À. . . tôi chính là muốn hỏi, cậu dự định khi nào nói với ông chủ? Vừa nãy tôi đi ngang qua phòng anh ta liền nghĩ tới chuyện này! Tôi có chút sốt ruột!”

Biên Bá Hiền ở bên kia trầm thấp cười, “Tôi đã bảo sớm muộn gì cũng sẽ nói mà, hơn nữa chúng tôi bây giờ tốt vô cùng, Tiểu Lộc anh không cần lo lắng vậy đâu, chú ý làm việc với nghỉ ngơi cho tốt biết chưa”

“Được được được tôi nghe lời cậu, ngủ tiếp đi tôi không quấy rầy nữa.”

“Được, anh cố lên nha!”

“Ừ ngủ ngon.”

Lộc Hàm cau mày cúp điện thoại.

Nếu như vậy, ông chủ thật sự rất không bình thường. Xưa nay chưa từng thấy anh ta cảnh tối lửa tắt đèn còn nhàn rỗi không có chuyện gì hơn nửa đêm chạy đến công ty, nếu không liên quan đến BáHiền tại sao không về nhà? Phác Xán Liệt làm sao vậy?

Lẽ nào phòng làm việc giấu tiểu tam?

Mịa nó anh ta dám!

Lộc Hàm ngồi tại chỗ một lúc, vẫn là không nhịn được nghi hoặc trong lòng, đứng dậy đi tới cửa thang máy, lên tầng cao nhất.

Lén lút đi xem thử, ông chủ nếu có làm gì sai còn phải nhanh chóng báo cho Bá Hiền.

Lặng lẽ đến phòng làm việc, hé cửa nhìn, bên trong lại không có một chút ánh sáng.

Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy có một bóng người đang đứng nơi đó, trên người vẫn là bộ âu phục lúc đi dự tiệc, chỉ là cà vạt đã rơi mất, mấy cúc áo sơ mi trên cùng đều mở, ánh sáng lờ mờ có thể thấy được người kia đang cau mày, vai tựa trên cửa kính, đầu ngón tay ẩn hiện một màu đò.

Chưa bước vào phòng làm việc, Lộc Hàm đã nghe một mùi thuốc lá dày đặc rồi.

Hẳn là đang có rất nhiều tâm sự, Lộc Hàm nghĩ.

Trải qua bao nhiêu chuyện, kể cả vào thời điểm công ty khó khăn nhất, Lộc Hàm cũng chưa từng thấy người này như vậy

Anh ta rốt cuộc làm sao thế?