Chương 37

Biên Bá Hiền vốn tưởng Phác Xán Liệt đối với vấn đề bạn tình sẽ mâu thuẫn một thời gian, kết quả không nghĩ tới người này so với mình còn thích ứng nhanh hơn, thân phận này có thể thấy là khá thuận buồm xuôi gió.

Từ lần trước nghe Lộc Hàm bày trò ngu ngốc, đã quyến rũ thất bại rồi còn bị mắng, Biên Bá Hiền liền không thèm phản ứng lại Phác Xán Liệt nữa. Nhiều lần Phác Xán Liệt khéo léo ám chỉ chuyện kia, cậu cứ làm như không thấy ngả đầu ngủ luôn.

Tối hôm đó, Biên Bá Hiền đang ở trên tầng hai tắm rửa, Phác Xán Liệt làm như không có chuyện gì xảy ra mở cửa đi vào, rất tự nhiên cầm bàn chải lên đánh răng.

Biên Bá Hiền nhanh chóng kéo tấm rèm lại, “Phác Xán Liệt! Anh không nhìn thấy tôi đang tắm hả? Lúc này lại chạy vô đây đánh răng!”

Bị tấm rèm che ở ngoài Phác Xán Liệt ngậm một miệng đầy bọt đáp lại không rõ ràng, “Tôi không có cướp nước cậu tắm, tại sao không thể vào đánh răng?”

“Dưới tầng không phải cũng có nhà vệ sinh à!” Biên Bá Hiền cảm thấy người này quả thực có bệnh.

“Lười, không thích xuống tầng.”

“. . .”

“Mà cậu cũng không thèm khóa cửa lại, tôi còn cho rằng không có ai.”

Biên Bá Hiền không thể tin từ sau rèm ló đầu ra, “Cho rằng không có ai?!”

Tôi vừa nãy rõ ràng đã nói với anh tôi muốn đi tắm! Anh còn tận mắt nhìn tôi đi vào nữa là!

Phác Xán Liệt ghét bỏ liếc cái rèm, đi tới mở cửa kính còn kéo luôn cả rèm, “Cậu dùng cái thứ này làm gì? Ngại bị thấy à? Cũng không phải chưa từng thấy, đi tắm mà che che đậy đậy cái gì muốn ngạt chết đúng không.”

Biên Bá Hiền với tay lấy vòi hoa sen, không thương tiếc dội lên người Phác Xán Liệt.

Không phòng bị đột nhiên bị dội ướt, Phác Xán Liệt nhanh chóng né sang một bên, căm tức trừng cậu, “Cậu dám làm phản! Dội cái lông!”

Ý đồ chống lại ông chủ Phác làm anh ướt từ đầu đến chân, luống cuống bỏ ra ngoài.

Mặt không biến sắc nhìn Phác Xán Liệt một thân ướt sũng chật vật chạy đi, Biên Bá Hiền bình tĩnh đem vòi hoa sen để trở lại.

Không biết rèm để làm gì à?

Chính là đề phòng loại người biếи ŧɦái như anh đấy!

Nhà quê!

An tâm dự định tiếp tục tắm, cửa lại bị đẩy ra, Biên Bá Hiền nhanh chóng kéo vòi hoa sen xuống chĩa về người đang tiến vào.

Chết tiệt biếи ŧɦái còn dám đi vào!

Kết quả vừa nhìn Biên Bá Hiền liền choáng váng.

Cái kia. . .

Lần này. . .

Không mặc. . .

Quần áo. . .

Phác Xán Liệt giật vòi hoa sen trong tay Biên Bá Hiền treo lên, thuận tiện cũng chen vào buồng tắm không mấy rộng rãi.

Biên Bá Hiền trơ ra rốt cuộc cũng có phản ứng, “Anh vào đây làm gì?”

Phác Xán Liệt đẩy người bên cạnh xích ra một chút, đứng vào chỗ nước có thể xối đến mình, “Vừa nãy cậu làm tôi một thân toàn nước, đương nhiên là vào đây đi tắm rồi.”

“Vậy anh cũng phải xuống dưới kia mà tắm chứ!”

Ông chủ Phác mặt hết sức không kiên nhẫn, “Tôi nói một lần thôi, lười.”

Biên Bá Hiền hít sâu một hơi, “Ừ ừ lười. Bên kia có bồn tắm lớn, anh qua đó đi được không?”

“Không đi, tôi thích buồng tắm có vòi hoa sen.”

“Anh không đi tôi đi!” Biên Bá Hiền quay đầu bước đi.

Phác Xán Liệt một tay kéo cậu lại, “Này, rốt cuộc là cậu khó chịu cái gì, cùng nhau tắm đi, còn tiết kiệm thời gian.”

Tiết! Kiệm! Thời! Gian! Con! Mịa! Nó!

“Anh chiếm mất chỗ của tôi rồi! Tăm không sạch!”

Ông chủ Phác cười khẽ, “Cậu xấu hổ à.”

“Cút!”

“Vậy cậu nhắm mắt đi, tôi giúp cậu tắm là được rồi.” Ông chủ Phác giơ bàn tay đầy tội ác lên.

“Anh anh anh anh đừng chạm vào tôi!” Biên Bá Hiền rúc vào bên góc.

Ông chủ Phác rất tự nhiên dán người qua, “Làm gì lại không được chạm, không chạm sao mà tắm.”

. . . . .

Sau năm phút, rốt cuộc cũng từ bỏ giãy dụa, Biên Bá Hiền dựa vào vách tường trơn trượt, giơ tay lên dùng sức véo mặt Phác Xán Liệt “Anh vừa bắt đầu đã có ý đồ này đúng không?”

Phác Xán Liệt cúi đầu cắn một cái lên gáy cậu, “Ai bảo cậu gần đây không để ý tôi.”

Tức thì cảm thấy có một dòng điện tê rần chạy khắp toàn thân, chỉ có thể mềm nhũn dựa sát vách tường.

Cho nên lần tắm rửa này mất hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Biên Bá Hiền nằm liệt trên giường, chỉ muốn nhắm mắt lại, động cũng không muốn động, cả người không có nổi một chút khí lực.

Tên này cũng thật nhiều thủ đoạn. . .

Lần nào cũng đều. . .

Đều khiến cậu không thể phản kháng. . .

Cảm giác bên cạnh cũng hơi lún xuống, Phác Xán Liệt chắc thu dọn hiện trường xong rồi.

“Anh về phòng ngủ đi.” Biên Bá Hiền trở mình.

“Tôi không đi.” Phác Xán Liệt như keo dính dính lại, tay bắt đầu không thành thật.

Biên Bá Hiền kéo chăn trùm lên, như con mèo xù lông nổi cáu, “Anh còn dám lại đây thử xem! Tôi cho anh cả đời cũng không lên nổi!”

Phác Xán Liệt xoa xoa eo cậu, “Cậu thật xấu xa đấy, nghĩ gì thế, tôi giúp cậu xoa xoa xem có còn đau không thôi mà.”

“Anh đi chết đi khốn nạn. . .”

Cùng Phác Xán Liệt ngủ trong một phòng hậu quả chính là, vừa sáng sớm đã bị đánh thức.

“Dậy ăn cơm.” Phác Xán Liệt xốc chăn lên.

. . . . . .

Biên Bá Hiền nghe lời bò dậy.

Hừ, ăn thì ăn, không ăn lại lải nhải như bà vυ".

Lộc Hàm mới sáng sớm đã thấy ông chủ tinh thần sảng khoái tiêu sái bước vào phòng, nhanh chóng mang tập văn kiện chạy tới, “Chào buổi sáng ông chủ.”

Phác Xán Liệt ngồi vào ghế quay đầu nhìn Lộc Hàm, “Ừ, chào buổi sáng.”

Trợ lý Lộc biểu hiện đầy kinh hãi.

Mịa nó? Đáp lời tôi?

Tình huống gì đây?

Bình thường không phải thở đã là đáp rồi sao? Bây giờ còn mở miệng.

Ừ, đoán chừng là chuyện phòng the hài hòa nên ông chủ biếи ŧɦái rốt cuộc cũng hồi phục lại bình thường.

Trước kia mặt mày nhăn nhó chắc do bất mãn. . .

Đi tới mở tập văn kiện ra đặt trước mặt Phác Xán Liệt “Ông chủ, tối hôm nay có một buổi từ thiện.”

“Không đi, chuyển lịch.”

“Ông chủ. . . cái này. . . không có cách nào chuyển. . . ngài phải đi. . .”

Phác Xán Liệt nhíu mày, “Tại sao?”

“Chủ sự của đêm nay sắp tới có một hợp đồng lớn với chúng ta, vì lẽ đó ngài phải đến. . . diện cái mặt.”

Phác Xán Liệt ấn ấn mi tâm, “Khi nào.”

“Tám giờ bắt đầu.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Áo quần như nêm, ngựa xe như nước.

Phóng mắt nhìn căn phòng xa hoa của xã hội thượng lưu, khẽ nâng ly, vui vẻ chuyện trò.

Nhưng mà giao tình ở nơi này, nói đến cùng, đều là một chữ lợi.

Mặc dù trong lòng rất phản cảm, nhưng Phác Xán Liệt cũng chỉ có thể nén nhịn trò chuyện trái phải.

Anh đột nhiên nhớ tới lời Kiều Hi nói, cậu ta bảo rất ghét những cái phía sau làng giải trí, tất cả, dối trá, ra vẻ, thế nhưng lại không thể không làm theo, cậu ta cuối cùng cũng hối hận rồi.

Hối hận rồi?

Mà ai lại không như vậy, lẽ nào anh không phải sao? Nhưng sự lựa chọn của chính mình, dù thế nào cũng phải kiên trì.

Nói hối hận liền hối hận? Tại sao có thể, bởi vì căn bản không có đường lui.

Tiệc tối thịnh soạn, Phác Xán Liệt lại không ăn chút nào. Đột nhiên rất muốn về nhà, muốn mở tủ lạnh, muốn vào phòng bếp, muốn cùng người trong nhà ngồi bên cạnh bàn ăn, vốn đã quen một bữa cơm tối giản dị như vậy.

Mãi mới được yên ổn, Phác Xán Liệt đi vào phòng rửa tay, bốn bề vắng lặng, so với bên ngoài thì ở đây tốt hơn nhiều, phiền não cũng dần bình phục lại.

Chống bồn rửa tay cúi đầu thở dài, đang muốn ngẩng đầu quay về gương điều chỉnh vẻ mặt để rời đi, lại thấy trong gương phản chiếu một bóng người, đứng ở cửa ra vào nhìn mình chằm chằm.

Người kia áo mũ chỉnh tề, khí độ bất phàm.

Trong nháy mắt, Phác Xán Liệt cảm thấy huyết dịch trong người đều như muốn đóng băng.

Người đến nhìn Phác Xán Liệt hồi lâu, mới lộ ra nụ cười mang theo một chút tà khí.

“Phác Xán Liệt, đã lâu không gặp.”

Phác Xán Liệt nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”