Chương 36

Trong phòng ăn, Lộc Hàm khoanh tay ngồi uy nghiêm tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm người đối diện, “Nói, tiến triển thế nào rồi?”

Biên Bá Hiền ngồi rất quy củ, nháy mắt vô tội, “Cũng. . . cũng được .”

“Cũng được là ý tứ gì?”

“Cũng. . . cũng được chính là. . . không tốt không xấu. . .”

Lộc Hàm ‘ đùng ’ một cái đập tay lên bàn, làm Biên Bá Hiền sợ đến run người, “Còn không phải là xấu à? Bớt ở đây tào lao đi, nói mau, không có tiến triển gì đúng không!”

“Ừ. . .” Biên Bá Hiền cúi đầu.

“Cậu còn dám ừ với tôi!” Lộc Hàm từ trên ghế rướn người qua bàn hướng mặt về Biên Bá Hiền, “Biên Bá Hiền cậu còn không phải ngốc à”

Biên Bá Hiền cảm giác ngột ngạt lùi ra phía sau, ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm cười hắc hắc, “Khà khà, Tiểu Lộc, trông anh bây giờ rất giống ông chủ Phác đó”

“Cợt nhả với tôi à, đừng hòng đánh lạc hướng!”

Biên Bá Hiền đưa tay nắm chặt tay Lộc Hàm trên bàn, tiếp tục nhìn anh cười.

Lộc Hàm liếc mắt rồi nghiêng đầu qua chỗ khác, “Lại dở trò, vô dụng.”

Biên Bá Hiền nhẹ nhàng xoa tay Lộc Hàm, “Ai nha tôi biết anh tốt với tôi mà.”

“Cút đi, ai thèm tốt với cậu? Tôi sẽ sớm bị cậu phiền chết.”

“Tôi hiện tại thấy tốt vô cùng, không lừa anh.”

Lộc Hàm chu mỏ, liếc mắt nhìn qua nụ cười của Biên Bá Hiền, sau lại quay đi chỗ khác lẩm bẩm, “Như thế nào mà tốt chứ, thích người ta lại không thể nói, hết lo lắng cái này lại lo lắng cái kia, cuối cùng tự mình chịu uất ức, anh ta thì cái gì cũng không biết. . .”

“Tôi không uất ức! Một chút cũng không! Tiểu Lộc tôi nói cho anh biết, mấy hôm trước tôi bận tối tăm mặt mũi, ông chủ các anh còn chuẩn bị đồ ăn khuya cho tôi đấy” Biên Bá Hiền mặt cười vui vẻ.

Ánh mắt Lộc Hàm vụt sáng, “Thật sao?! Còn gì nữa không?”

“Ừ. . . Anh ấy còn giúp tôi mua quần áo! Buổi tối cũng chịu ngồi xem TV với tôi rồi, còn cho phép tôi thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn vặt. . .”

“Chờ một chút, cậu nói những thứ này thì trước kia anh ta cũng làm được cả thôi. Bá Hiền, tôi không muốn nghe những thứ khác, chỉ cần nói tôi biết Phác Xán Liệt đã bắt đầu thích cậu chưa?”

Biên Bá Hiền lắc đầu một cái, “Không biết, nhưng tôi nghĩ có lẽ là không. . . Dù sao tôi cũng thông suốt rồi, mặc kệ anh ấy thích hay không sau này tôi cũng sẽ nói, chỉ là bây giờ tôi vẫn không nỡ, tôi còn muốn hưởng thụ một chút, cố gắng thôi, sau đó rồi cái gì cũng mất.”

Lộc Hàm đột nhiên đánh một cái thật mạnh vào tay cậu, Biên Bá Hiền đau quá ‘á’ một tiếng liền tránh khỏi móng vuốt của người này, “Mịa nó Tiểu Lộc, anh sao lại đánh tôi!”

“Ông đây muốn đánh cậu đấy! Tại sao cậu có thể nhàn nhã vậy nhỉ? Muốn người ta lọt hố thì phải mau dụ dỗ đi chứ!”

“A?”

“A cái gì mà a! Cậu cho rằng như vậy là đủ rồi à! Cậu phải biết tận dụng cơ hội. Cậu phải. . . ai, cái này hình như không tiện nói”

“Vậy. . .”

“Cậu câm miệng nghe tôi nói!”

Biên Bá Hiền ngoan ngoãn im lặng.

Anh không phải là ngại ngùng không dám nói à . . .

“Thế này, cậu ở nhà lắc lư qua lại trước mặt anh ta nhiều một chút, mặc áo sơ mi hoặc T-shirt gì đấy thật rộng, không được mặc quần! Cậu nói là cảm thấy nóng, sau đó cứ đi qua đi lại! Làm cái gì động tác cũng phải phóng khoáng! Phải để thân thể anh ta không thể rời bỏ cậu, sau đó muốn tính toán làm gì cũng dễ hơn rồi! Đừng có khắc chế cái gì, phải mê hoặc! Gợi cảm mê hoặc hiểu không? Hiểu không?!”

Biên Bá Hiền liền trợn mắt há mồm nhìn Lộc Hàm mặt không đỏ tim không đập mà nói ra một hơi dài như thế.

Không phải anh bảo ngại ngùng không dám nói sao?!

Nói tự nhiên trôi chảy vậy thật giống đang ngượng ấy nhỉ?!

Nhưng mà tôi sợ! Lộc Hàm không phải anh gắn camera ở nhà tôi đấy chứ. Sao cái gì cũng biết vậy!

Lộc Hàm vỗ vỗ mặt Biên Bá Hiền, “Ngoan, học một chút đi. Người không thích cậu cậu thì không có ý định theo đuổi luôn à. Phải nghĩ biện pháp! Đừng có ngơ ngẩn ở đó nữa.” Nói xong giơ tay lên nhìn đồng hồ,”Tôi cũng phải đi rồi, buổi tối còn có một cuộc hội nghị nữa.”

Biên Bá Hiền còn đang bận phân tích bộ dạng quyến rũ mà Lộc Hàm nói, nhìn cậu lúc này có chút ngây ngốc, “Chuyện này. . . bảo tôi làm. . . quả thực là không biết xấu hổ. . .”

Lộc Hàm chép chép miệng, “Theo đuổi người ta không cần quan trọng mặt mũi! Có điều, tôi cảm thấy phương pháp này đối với ông chủ sẽ có hy vọng!”

“Hả?”

“Chính là thế này, không phải dạo gần đây Phác Xán Liệt đều về nhà sớm sao, tôi đều cố gắng cắt bớt mấy buổi xã giao gì đó, anh ta cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ tôi, tối mai lại phải đi đấy, ít nhiều đều cần anh ta lộ diện, cho nên sáng sớm nay đến nghe được tin mặt lạnh như băng đặc biệt không tình nguyện.”

Nhìn Biên Bá Hiền cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, Lộc Hàm lén lút cười cười, “Được rồi, tôi đi đây.”

Biên Bá Hiền đột nhiên níu lấy ống tay áo Lộc Ham, “Anh nói. . . thật sự có thể được sao?”

“Nhất định! Lẽ nào tôi lại đi lừa cậu?” Lộc Hàm tràn đầy tự tin.

“Ừ. . . Được rồi, để tôi thử xem. . .”

Lái xe trở về công ty, Lộc Hàm yên lặng suy tư một lúc ——

Không biết cách này trong bá đạo tổng tài văn dùng được không nhỉ. . .

Mình xem nhiều như vậy, may mắn đúc kết được chân lý này, chắc không sai đâu?

Quy củ sống 28 năm, giờ phút này Biên Bá Hiền đang ngồi khoanh chân trên giường, chống cằm nhìn tủ quần áo đã được mở ra ở phía đối diện.

Áo sơ mi?

T-shirt?

Cái này lại không mặc quần cảm giác rất biếи ŧɦái đó. . .

Ngắn như vậy không che được cái gì cả. . .

Hay là mình mặc mỗi quần, áo thì cởi?

Được rồi, đỡ hơn lộ phía dưới. . .

Nghĩ một hồi, làm vậy hơi vô căn cứ nhỉ, Biên Bá Hiền lại cắn răng.

Mẹ kiếp không vào hang sao bắt được cọp.

Quyết tâm thật lớn vẫn là bới tung cái tủ quần áo kiếm T-shirt mặc vào, lại xuống đất đi mấy bước, tay còn tận lực kéo kéo áo xuống, cố gắng cho nó phủ đến bắp đùi.

Như vậy cũng được rồi.

Tiếp theo chính là chờ Phác Xán Liệt tan tầm. . .

Mình đây cũng thật liều mạng. . .

Nghĩ đi nghĩ lại Biên Bá Hiền vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, trước kia có đánh chết cậu cũng nhất quyết không làm việc này.

Ôm máy tính ngồi trên ghế salông tranh thủ xem phim chờ Phác Xán Liệt về, vì chờ quá lâu bất tri bất giác lại ngủ mất. Cậu ngủ rất cạn, cho nên vừa nghe tiếng bước chân tiến đến gần đã tỉnh lại.

Trong lòng không nhịn được căng thẳng ——

Phác Xán Liệt về rồi!

Nên giả bộ ngủ hay ngồi dậy?

Phải nói cái gì bây giờ?

Đang suy nghĩ miên man, một thứ gì đó rất dày đã được phủ lên người.

Biên Bá Hiền hé mắt nhìn, thì ra là chăn. Quay đầu lại liền thấy Phác Xán Liệt đang vuốt cằm đứng bên cạnh nhìn cậu.

Đây là vẻ mặt gì?

“Anh về rồi à.” Biên Bá Hiền từ trên ghế salông đứng dậy, xấu hổ kéo cái áo T-shirt xuống, ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt lia mắt đánh giá Biên Bá Hiền, “Quần đâu?”

Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, “Ừ. . . Tôi nóng, cho nên cởi rồi.”

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn cái điều hòa đang vù vù, trở lại liếc Biên Bá Hiền, “Nóng? 25 độ? Cậu nóng?”

Biên Bá Hiền rất thành khẩn, “Ừ, vô cùng nóng.”

“Nóng cũng phải mặc quần vào! Để vậy mà chui ra đây ngủ? Không sợ cảm mạo à? Hả? Tôi cả ngày nấu cơm giặt đồ, còn chăm cậu ốm, tốt, xác thực chuyển sang nghề bảo mẫu được rồi!”

Biên Bá Hiền nắm chặt gấu áo, ngoan ngoãn lắng nghe.

Cái gì mà sắc dụ, chưa kịp tiến hành đã bị bóp chết từ trong trứng.

“Sững sờ ra đó làm gì. Nhanh đi đổi đồ ngủ! Còn chờ tôi giúp cậu phải không?”

Biên Bá Hiền cấp tốc chạy vào phòng, “Không cần không cần, tôi tự làm được rồi!”

Vừa thay quần áo, Biên Bá Hiền vừa yên lặng thầm mắng Lộc Hàm vô số lần.

Đại gia! Anh là tên lừa đảo!

Cái gì mà gợi cảm mê hoặc!

Chỉ dùng cho người bình thường thôi! Phác Xán Liệt mà bình thường sao? Nhìn tác phong ngời ngời thế kia. . . chắc là tôi không đủ hấp dẫn rồi.