Chương 35

-35-Tháng ngày vẫn trôi qua giống như trước, chí ít thoạt nhìn là như vậy.

Phác Xán Liệt vẫn cần tao hiền lành như thế, nhưng suốt ngày cũng không thể tránh khỏi ác liệt lải nhải. Biên Bá Hiền thì vẫn trạng thái mơ mơ màng màng làm việc, thỉnh thoảng lười biếng dúng mánh khóe nhỏ kiếm lời.

Nếu như nói mới bắt đầu đối với sự việc kia thì Biên Bá Hiền vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng sau một quãng thời gian thì việc duy trì mặt mũi gì cũng không thèm để ý luôn. Lúc muốn làm, trục tiếp hôn rồi kéo kéo Phác Xán Liệt về phía giường.

Nếu rảnh rỗi thí Phác Xán Liệt sẽ phối hợp với cậu, không rảnh thí trực tiếp hất tay rời đi, thuận tiện dùng mấy lời nói ý vị sâu xa giáo dục về tác hại của việc buông thả, mỗi lần nghe Biên Bá Hiền đều trưng bản mặt sinh vô khả luyến. Điều này lí giải tại sao Đường Tăng vừa đọc kim cô chú Tôn Ngộ Không đã muốn chết, bởi ví thật sự rất rất phiền! Cũng cùng một loại khó chịu khi ma âm của Phác Xán Liệt rót bào tai! Thế nhưng có lúc Phác Xán Liệt chủ động, Biên Bá Hiền rất muốn có lý trí để từ chối, nhưng mỗi lần đã không kiên trì được bao lâu đã mặt đỏ tim đập, từ bỏ giãy dụa, sau đó ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

Được rồi xác thực rất không có tiền đồ...

Mà cuộc sống bây giờ rất bình yên lại hạnh phúc, có đôi lúc cậu cảm thấy hai người thật giống như tri kỷ đã cùng nhau đi qua nửa đời người. Ngược lại cũng đã nghĩ thông, ngày nào đó sẽ nói với Phác Xán Liệt tâm tư của mình. Đến lúc đó đã lưu lại không ít niềm vui cho bản thân, không cần làm lớn chuyện lại có thể bình thản rời đi, lão tử dựa vào hồi ức cũng có thể sống thật tốt. Chỉ có điều, Phác Xán Liệt anh đừng có oan ức mà ép buộc chính mình là được, tôi chỉ hy vọng anh có thể nói chuyện thật lòng, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không cần bởi vì không đành lòng mà chấp nhất tình cảm, làm trễ nãi chính mình, đây mới là điều tôi để ý nhất cũng là cảm thấy áy náy nhất.

Biên Bá Hiền gần đây có một bản thiết kế lớn phải vắt hết óc suy nghĩ bởi vì rất cấp bách, cả ngày ngâm mình trong thư phòng vẽ vời, hoặc là ôm máy tính khổ sở tràm tư, hôm nào cũng thức khuya dậy sớm làm việc.

Mấy ngày như vậy, Phác Xán Liệt đều cảm thấy không vui.

Hừ, hôm tôi mất rất nhiều thời gian để làm điểm tâm cậu lại vội vội vàng vàng ăn ròi chạy biến, sáng sớm tôi đi làm cũng không thèm cáo biệt, buổi tối cũng không cùng tôi xem TV, một ngày không nói với tôi được mấy câu, điều này so vời tôi sống một mình có gì khác biệt hả!

Mấy bản vẽ rách đó có đẹp hơn tôi không? Thứ đồ đó có thể giúp cậu làm cơm, giúp cậu việc nhà à?

Tất nhiên, trong lòng ông chủ Phác giận dữ nghĩ vậy, nhưng anh lại không nhớ trước kia mình rất ghét Biên Bá Hiền cứ rảnh rỗi ở nhà không làm gì, còn trưng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn xem TV cùng cậu.

Bên này Biên Bá Hiền mang mắt kính tập trung tinh thần nghiên cứu bản vẽ, bên kia Phác Xán Liệt đã đứng ngồi không yên.

Chạy vào phòng bếp làm cốc nước cam, lắc lư đến thư phòng, gõ gõ cửa, còn cố ý dùng âm thanh đặc biệt nhu hòa , "Bá Hiền, cậu khát không? Tôi làm nước trái cây cho cậu này, vừa mới ép luôn đấy."

Biên Bá Hiền cũng không quay đầu lại, " Nha, cảm ơn, giúp tôi dặt trên bàn lát sẽ uống."

Thật qua loa! Cũng không thèm khen tôi một câu!

Thế nhưng ông chủ Phác cao lãnh vẫn nén nhịn xuống được bất mãn trong lòng, nghe lời để cốc xuống, giống như con dâu nhỏ ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Sau đó trở về phòng khách ngồi xem TV một lúc, Phác Xán Liệt rốt cuộc hiểu ra vì sao Biên Bá Hiền cứ thích lôi kéo mình xem TV, bởi vì... một người ngồi chỗ này thật sự rất nhàm chán. Căn phòng đã lớn còn trống trải, bên người lại không có ai trò chuyện cùng, thật sự có chút cô độc.

Nghĩ mãi cuối cùng đứng lên, lầy hai lát bánh mì kẹp phô mát đi váo thư phòng.

" Bá Hiền, đến ăn khuya đi "

Biên Bá Hiền vẫn như cũ hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm mày tính, " Nha, để đó đi, tôi hiện tại không rảnh cầm nó."

Phác Xán Liệt trong lòng cực kỳ uất ức, " Nhưng tôi vừa mới làm rất ngon đó, cậu không ăn sẽ nguội..."

" Không sao, lát tôi đi làm nóng lại cũng được"

Phác Xán Liệt uất ức bưng đĩa nhỏ xoay người.

Cái gì mà không rảnh cầm chứ ! Không muốn để ý đến tôi thì có ! Nói thẳng đi ! Còn không có thời gian ăn, chờ người khác đút cho nữa à !

Hơ?

Người khác?

Ông chủ Phác suốt một buổi tối buồn bực cũng nở nụ cười đầu tiên-----

Tôi thực sự bị trí tuệ của mình khuất phục, tôi chính là người hoàn mỹ như vậy đấy!

Hài lòng bưng đĩa nhỏ đến bên cạnh Biên Bá Hiền, thu lại nụ cười, trưng bản mặt không cảm xúc bình thường cầm miếng bánh đưa đến, " Há miệng."

Biên Bá Hiền rốt cục quay đầu có chút kinh ngạc liếc nhìn Phác Xán Liệt, " Anh làm gì thế ?"

Phác Xán Liệt gương mặt nghiêm túc, " Tôi cũng đã làm xong rồi, cậu không thể lãng phí thành quả lao động của tôi, mau , tôi cầm, cậu ăn."

Biên Bá Hiền không tài nào giải thích được lại nhìn Phác Xán Liệt một chút, " Nhưng mà hiện tại tôi không đói bụng, chúng ta vừa mới ăn cơm tối mà. "

Phác Xán Liệt thụ thương, hung tợn đem bánh mì nhét vào miệng cậu, " Mặc kệ, ăn nhanh! "

Đang bận rộn Biên Bá Hiền cũng không có thời gian tính toán, đành cắn một miếng, rồi lại quay về máy tính nhìn chằm chằm.

Phác Xán Liệt nhẫn nhịn chịu khó ngồi một bên chịu khó hầu hạ hoàng thượng, một miếng bánh mí rồi lại một hớp nước cam, còn hết sức hài lòng nhìn cậu.

Chỉ là, bành mí rất nhanh đã hết rồi, cũng không có lý do gì mà ở đây tiếp tục giả ngu nữa, ông chủ Phác không thể làm gì hơn là yên lặng lùi ra ngoài.

Lại đi lòng vòng một lúc, đột nhiên cảm thấy ngón trỏ có chút hơi đau, Nhớ lại ngày hôm nay làm cơm bị dầu văng lên, lúc đó không chú ý, hiện tại cảm thấy đau vô cùng, giơ tay lên nhìn một chút, ,có hơi sưng.

Ông chủ Phác lần thứ ba bước đến thư phòng, sớ môi đưa ngón trỏ trước mặt Biên Bá Hiền, " Hôm nay làn cơm không may bị bỏng. "

Biên Bá Hiền không nói gì dừng công việc trong tay. Cậu cảm thấy hôm nay Phác Xán Liệt rất không bình thường, hình như...có chút trẻ con. Liền quay đầu nhìn thật kỹ Phác Xán Liệt, " Tôi nói này anh đến cùng làm sao vậy?"

Phác Xán Liệt nhíu mày, " Tôi làm sao?"

Biên Bá Hiền thoáng trầm tư một lúc, nghĩ được từ hình dung thích hợp, " Có phải... rảnh rỗi đau "bi" ?"

" Cậu mới đau " bi" !"

" Vậy sao anh cứ lúc ẩn lúc hiện gây chú ý thế..."

Ông chủ Phác nổi giận, " Cho cậu ăn là gây chú ý? Đây là săn sóc! Săn sóc cậu hiểu không?"

" Được được được, săn sóc săn sóc. Nhưng ngài không thấy săn sóc khiến tôi không thể hoàn thành công việc sao? Anh một hồi vào hồi ra tôi vẽ không được..."

Phác Xán Liệt cảm thấy mình thụ thương cực nặng, không thể tin nhìn Biên Bá Hiền, " Cậu đuổi tôi đi? Cậu muốn đuổi tôi đi?"

Biên Bá Hiền day day trán, " Không phải đuổi anh đi... Ai nha, cũng giống đuổi anh đi thôi! Anh ở đây tôi thất sự không vẽ được."

Phác Xán Liệt xệ mặt xuống, " Cậu ghét bỏ tôi "

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ, " Không phai ghét bỏ anh..."

"Cái này cậu vé cho ai? Người ta trả giá bao nhiêu tôi trả gấp đôi, cậu đừng vẽ nữa"

" Trời ạ, tôi đã đồng ý với người ta rồi, đây là một lão bằng hữu, không được."

" Thật sao! Lão bằng hữu co đấy, thế tôi cũng không phải là lão bằng hữu của cậu à? Cậu vẽ cho người ta rồi mấy ngày liền không thèm quan tâm tôi đúng không?"

Biên Bá Hiền khóc không ra nước mắt, "Phác Xán Liệt anh hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, anh đây là đang quấy nhiễu..."

Phác Xán Liệt ngữ khí đông cứng, "Tôi nói đừng vẽ chính là không được vẽ"

Biên Bá Hiền vung cánh tay, "Anh nói không vẽ thì không vẽ à! Dựa vào cài gì chứ!"

Phác Xán Liệt đột nhiên đứng lại, vẫn như cũ nắm chặt cổ tay Biên Bá Hiền, quay đầu từng bước một từ từ áp sát.

Biên Bá Hiền thấy anh quay lại thì hết hồn, nhìn Phác Xán Liệt đang ép về phía mình, theo bản năng trốn ra sau, từng bước từng bước, mãi đến tận cùng lưng dán lên vách tường.

Phác Xán Liệt ôn hòa cười hỏi, " Hỏi tôi dựa vào caí gì à?"

Biên Bá Hiền trong nháy mắt kinh hãi, lắc lắc tay lấy lòng, "Không không không, không hỏi không hỏi, tôi đi ngủ được chưa, tôi không vẽ nữa..."

"Được được, cậu bói ngủ , đừng đổi ý đầy." Phác Xán Liệt âm trầm cười.

Thế là bị giày vò đến rạng sáng, Biên Bá Hiền cả người mềm nhũn nằm trên giường.

Tôi nói ngủ chính là ngủ theo nghĩa phổ thông! Phác Xán Liệt cái đồ tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não! Anh không biết mệt là gì à? !

Đáng giận nhất chính là....

Mình lại đối với anh ta không có sức kháng cự...

Một khắc liền đắm chìm...