Chương 34

Đêm tối thật là tốt, chỉ một màu đen lại có thể che lấp tất cả, chẳng hạn như vào giờ phút này nó đang che dấu ánh mắt tràn ngập yêu thương của Biên Bá Hiền.

Du͙© vọиɠ đối với con người mà nói chính là một điều cốt yếu, là thứ khiến tình yêu trở nên trọn vẹn, trở nên cháy bỏng. Đương nhiên, cũng có một loại du͙© vọиɠ, chỉ là vì nhu cầu, hoặc cũng có thể nói là chỉ vì muốn phối hợp với người khác, giống như Phác Xán Liệt lúc này.

Biên Bá Hiền cảm thấy tim nhói lên. Trước mắt là người mình thích, cùng làm chuyện mình muốn làm, nhưng lại đối với cậu mà nói giống như là một loại viên mãn không trọn vẹn.

Cho nên, cậu không nỡ nháy mắt, chỉ muốn cứ như vậy mà nhìn, cố gắng nhớ thật kỹ.

Lúc đó say rượu mất lý trí nên không để lại ấn tượng gì, huống hồ khi ấy cũng không có tâm tư để ý đối phương là ai. Mà lần này, cậu tỉnh táo, anh ấy cũng tỉnh táo, lại khiến trái tim đập thình thịch.

Nghĩ kỹ lại, cậu thực sự đối với Phác Xán Liệt rất nghiêm túc đúng không? Rõ ràng không phải như thiếu niên hồ đồ lần đầu nếm thử trái cấm, nhưng vẫn sinh ra một cảm giác căng thẳng cùng một chút chờ mong.

Biên Bá Hiền nắm chặt drap giường, ánh mắt một khắc cũng không rời người phía trên, hơn nữa không cần lo lắng việc hai người đối diện sẽ lúng túng, bởi vì Phác Xán Liệt hoàn toàn không dám nhìn vào cậu, anh cúi đầu, vừa khéo tránh được ánh mắt đó, nhưng lại rất ôn nhu, từng bước từng bước một tiến hành.

Khóe miệng cong lên, như vậy cũng tốt, Phác Xán Liệt sẽ không phát hiện ra cậu đang nhìn anh ấy, cũng sẽ không biết cậu thực sự đã không thể chờ được nữa. . .

Phác Xán Liệt thỉnh thoảng thấp giọng hỏi, “Thế nào, có đau không?” “Như vậy khó chịu không?” “Có phải cảm thấy không thoải mái?” Săn sóc rất đầy đủ, chu đáo.

Biên Bá Hiền rất rõ ràng, Phác Xán Liệt không giống mình. Anh rất lý trí và giỏi kiềm chế, giống như lẽ thường của một quân tử, tôi đã đồng ý với cậu thì nhất định sẽ làm thật tốt, có chết cũng phải bảo vệ ranh giới, không chịu mê muội, không chịu sa vào, chỉ là cố gắng đem hết toàn lực để phối hợp.

Du͙© vọиɠ, không có ý loạn tình mê, chỉ có nước chảy thành sông.

Phác Xán Liệt ưu tú như vậy, không chỉ chuyện trên thương trường, không chừng chuyện phong nguyệt cũng làm rất tốt, Biên Bá Hiền nghĩ, không chừng những năm gần đây bên cạnh Phác Xán Liệt hẳn cũng có không ít người, dù là biết rõ nhưng trong lòng vẫn buồn. Có điều Biên Bá Hiền rất lạc quan, chẳng mấy chốc đã có lý do an ủi bản thân. Mặc kệ, hiện tại bên cạnh anh ấy là tôi! Cho dù là ai thì bây giờ người dành được Phác Xán Liệt cũng là tôi!

Cảm thấy đôi tay kia thành thục ở trên người mình đốt lên ngọn lửa, dục hỏa cũng bị nhen theo. Biên Bá Hiền rất muốn nói cho Phác Xán Liệt, anh không cần phải tỉ mỉ như thế, cứ trực tiếp đi, tôi muốn anh. Nhưng mà làm như vậy anh ấy sẽ cảm thấy cậu sắc dục mù quáng, nhất định không thể để Phác Xán Liệt biết trong đầu cậu đều là nghĩ đến thứ này. Cho nên chỉ có thể cắn răng kìm nén sự vọng động của mình, ép buộc bản thân phải kiềm chế, cứ như vậy nhìn Phác Xán Liệt, đợi anh làm động tác kế tiếp.

Mãi đến khi cảm thấy có ngón tay ướŧ áŧ dò vào bên trong, thân thể Biên Bá Hiền rốt cuộc run lên, Phác Xán Liệt hơi dừng lại, lúc này mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, “Đau sao?”

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, “Không có việc gì, một chút cũng không đau.”

Phác Xán Liệt cẩn thận nhìn khuôn mặt cậu, xác định không phải Biên Bá Hiền mạnh miệng nói bừa mới tiếp tục, chỉ có điều động tác so với lúc nãy nhẹ nhàng hơn nhiều. Thật vất vả mới đè lại được du͙© vọиɠ, bây giờ một lần nữa lại bị nhen lên.

Biên Bá Hiền cười khổ, gấp cái đầu mày, mất kiểm soát cái con khỉ! Tự làm tự chịu!

Cũng không biết bị giày vò trong bao lâu, Phác Xán Liệt mới tiến đến bên tai Biên Bá Hiền, “Được rồi chứ?”

Quả thực lửa cũng được rồi! Nhịn nữa tôi chắc chắn tẩu hỏa nhập ma! Tôi bị đốt cho sắp tan luôn rồi này!

Đây là những gì cậu nghĩ, bên ngoài thì cũng chỉ dám nhẹ nhàng gật gật đầu.

Thân thẻ kết hợp. Lâu như vậy rồi nên không có kinh nghiệm cho loại chuyện này, cảm thấy đau cũng không có gì là bất ngờ, tuy màn dạo đầu làm rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị như vậy. Biên Bá Hiền sợ cổ họng phát ra âm thanh sẽ làm Phác Xán Liệt phân tâm đi lo lắng cho mình, chỉ có thể siết chặt bàn tay nhẫn nhịn, không được hé ra dù là một tiếng nhỏ nhất. Hơn nữa Phác Xán Liệt biết kiềm chế nên động tác hết sức chậm rãi nhẹ nhàng, quá trình này như muốn kéo dài vô cùng tận. Đối với Biên Bá Hiền mà nói lại là một điều vô cùng hạnh phúc và hài lòng, bọn họ cùng nhau cảm nhận đối phương, du͙© vọиɠ như một trận hồng thủy kéo tới, chỉ muốn nhanh, nhanh hơn nữa, sau đó cứ như vậy hoàn thành.

Thân thể đung đưa theo nhịp, mỗi một lần đi vào lại càng rõ ràng, càng sâu, càng gấp rút. Bên tai là hơi thở khe khẽ cùng tiếng thở dốc của cậu hòa quyện. Trong mê loạn Biên Bá Hiền dường như lại thông suốt——

Bây giờ phải làm gì, cứ như vậy lại càng làm cậu không cam lòng buông ra. Không muốn, hoàn toàn không muốn, nhưng lại không thể không làm.

Sau khi Phác Xán Liệt lui ra ngoài, Biên Bá Hiền quyết định giả bộ ngủ say, để tránh anh lại huyên thuyên cằn nhằn.

Nhắm hai mắt, nghe thấy Phác Xán Liệt rời đi, sau đó là tiếng nước chảy.

Chắc là đi tắm. . .

Vậy lát nữa mình cũng phải tắm một chút. . .

Đúng là.... hơi mệt. . .

Nhưng mà tiếng nước liền im bật, cũng đánh tan cơn buồn ngủ của Biên Bá Hiền. Bởi vì tiếng bước chân lại vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại bên giường.

Cảm nhận được chăn bị nhấc lên, ngay sau đó là một chiếc khăn ấm áp đang nhẹ nhàng lau trên cơ thể cậu.

Ai. . . người này. . . một thân dính nhớp lại không đi tắm. . .

Không cứu được rồi. . .

Tiếng bước chân một lần nữa đi xa, lúc này Biên Bá Hiền mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Quả thực so với đánh trận còn mệt hơn!

Mới vừa lau qua đã muốn nảy lửa!

Tối nay sức tự chủ lại được thăng một cấp!

Trợn tròn mắt nhìn trần nhà, Biên Bá Hiền chỉ có thể thở dài.

Phác Xán Liệt chính là vực sâu, bản thân lại can tâm tình nguyện nhảy vào. Nhưng mà anh ấy tối nay lại có thể bình tĩnh như vậy, cậu còn có thể làm gì. Phác Xán Liệt thật sự đáp ứng làm bạn tình, hơn nữa còn làm rất tốt, có cái gì không vừa lòng nữa đây. . .

Làm người không thể quá tham lam.

Không thể đem lòng tốt của anh ấy đối với cậu để lợi dụng như một công cụ, như vậy thật không có lương tâm.

Thế nhưng, nếu như...

Nếu như Phác Xán Liệt cũng thích cậu thì thế nào?

Biên Bá Hiền âm thầm chờ mong, nhưng bây giờ xem ra hy vọng không lớn.

Thôi kệ, được bước nào hay bước đó, bây giờ cậu rất tốt, cảm thấy rất mãn nguyện.

Đến lúc thật sự phải buông tay, cũng không có gì phải tiếc nuối nữa.

Sáng hôm sau, đùng tám giờ.

Sau ba tiếng gõ qua loa cửa liền bị đẩy ra.

“Rời giường ăn cơm.”

Biên Bá Hiền xoay người ngủ tiếp.

ĐM chắc nghe nhầm thôi, làm sao có thể nghe tiếng kẻ điên tối qua gọi cậu dậy ăn cơm được.

Phàm là người có nhân tính chắc chắn không thể giờ này đánh thức cậu, biết rõ đêm qua xong việc mệt mỏi như vậy cơ mà.

Dù sao thì ông chủ Phác của chúng ta cũng rất chu đáo.

Ngủ!

“Cậu tự dậy hay muốn tôi động thủ?”

?!!

Hả?!

Biên Bá Hiền sợ hãi bật dậy ngước lên, Phác Xán Liệt đang trưng một bộ mặt thiếu kiên nhẫn đứng bên cửa, hung thần ác sát nhìn cậu.

Biên Bá Hiền thật không dám tin “Mới sáng sớm như vậy anh kêu tôi rời giường ăn cơm?!”

Phác Xán Liệt nhíu mày, “Phí lời, còn không phải thế à.”

Tiếp tục không tin tưởng “Anh có nhân tính không vậy?”

Tiếp tục nhíu mày, “Tôi xem đồng hồ rồi, tối qua mười giờ cậu đi ngủ, đừng nghĩ đến chuyện chối cãi.” Nói xong quay người lưu lại một bóng lưng tiêu sái, “Nhanh một chút mà lăn xuống đừng để tôi phải động thủ.”

Mười giờ?!!

Anh biết tôi cứ nhìn mặt trăng khổ sở suy nghĩ bao lâu sao?!!

Anh là biếи ŧɦái à?!!

Mịa nó tôi mù mới nhìn trúng anh!