Chương 25

-25-

Biên Bá Hiền gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, sau đó đặt đũa xuống, híp mắt nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

"Tôi là thức ăn à? Sao cậu cứ nhìn tôi như thể muốn nuốt tôi luôn vậy?"

"Khà khà, tất nhiên, nhìn anh có vẻ ngon miệng."

Phác Xán Liệt không để ý đến cậu, cúi đầu ăn cơm.

Biên Bá Hiền vẫn tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm, "Tôi cảm thấy, nếu một ngày nào đó công ty anh phá sản, dựa vào tay nghề này mở một quán cơm nhỏ nuôi sống bản thân chắc chắn không thành vấn đề."

Nghe nói công ty mình phá sản, ông chủ Phác kìm nén ý muốn phóng dao về phía người nọ, trừng mắt nhìn cậu, "Công ty tôi tại sao phải phá sản?"

"Ai nha tôi không có nói anh nhất định phải phá sản, tôi là đang khen ngợi tài nấu nướng của anh mà."

"Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi, lời khen thật có tâm."

Biên Bá Hiền vui cười hớn hở, "Ai, tôi nhớ hồi anh mới bắt đầu nấu cơm, không có ngon như vậy."

"Cậu sinh ra đã là nhà thiết kế? Không cần luyện luôn à."

"Vậy sao anh phải luyện?"

Phác Xán Liệt hơi kinh ngạc, "Cậu thật sự không biết hay đang cố ý hỏi?"

Biên Bá Hiền không hiểu vì sao Phác Xán Liệt lại nói như vậy, "Tôi? Tôi thật sự không biết mà? Lẽ nào anh lén lút ở sau lưng tôi bái sư học nghệ?"

Phác Xán Liệt mặt không thay đổi quét mắt nhìn Biên Bá Hiền, "Nhờ cậu nằm viện mà tôi luyện ra được đấy, hồi đó cậu bị viêm dạ dày không thể ăn bậy, cho nên tôi mới tự mày mò một chút, thường xuyên làm thì tốt lên thôi."

Biên Bá Hiền nghe xong sững sờ, "Đợi chút, anh nói, mỗi ngày đưa cơm cho tôi, đều là anh tự làm?"

"Thật phí lời, không phải tôi làm thì ở đâu ra, trên trời rơi xuống chắc?"

"Tôi vẫn cho là anh mua. . ." sự kinh ngạc đều viết rõ ràng trên mặt cậu,

"Lại nói, khi đó anh vừa thực tập vừa làm thêm, làm sao có thời gian nấu cơm cho tôi?"

"Sáng thực tập, chiều đến quán cà phê, sau đó tan ca rồi chạy đi mua thức ăn về nhà làm cơm, xong thì đến bệnh viện đưa cho cậu, rồi mới tiếp tục đi làm ca tối, có thời gian hay không thì không cần nói, cậu nằm viện thế nào còn không biết mà sao phải hỏi? Quán cơm này nọ ai biết họ có bỏ lung tung gì không? Đến lúc bệnh nặng thêm, tôi cũng không biết tìm chỗ nào để khóc hộ cậu."

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm bát cơm, trong đầu đang hồi tưởng lại Phác Xán Liệt lúc đó.

Khi đó mình nằm viện, mà giường bên cạnh lại là một cụ ông, lão nhân gia cả ngày mê man, cho nên tháng ngày ở đây phải nói là tẻ nhạt cực độ. Mỗi ngày kiếm một người để nói chuyện cũng không có, ngóng trông nhất là khoảng thời gian Phác Xán Liệt mang cơm tối đến, tranh thủ thời gian trêu đùa anh, chọc anh tức giận, đến khi nào bị mắng cho vài câu cậu mới chịu từ bỏ.

Phải cãi nhau ồn ào mới khiến cậu có cảm giác chân thật, phòng bệnh yên lặng như vậy theo bản năng lại có chút làm người ta hoảng sợ.

Nhưng mà mỗi lần Phác Xán Liệt đến đều rất vội vã, giống như hận không thể nuốt chửng cả thời gian. Buổi trưa không phải không đưa qua, nhưng chẳng nói được câu đã cầm hộp cơm chạy biến, nên cậu chỉ có thể chờ đến tối.

Mặc dù nói trong lòng có chút khó chịu, thậm chí có một loại ủy khuất không giải thích được, nhưng Biên Bá Hiền biết rất rõ tình huống bây giờ của Phác Xán Liệt. Dù sao cả ngày cũng đã làm việc rất mệt mỏi, lại còn đi cả một quãng đường xa đến đưa cơm cho cậu. Ngày nào cũng phải dậy sớm đi làm, lại không có thời gian nghỉ ngơi đã phải chạy đôn chạy đáo, hoàn toàn có thể thông cảm.

Đột nhiên trong lòng ấm áp vô cùng.

Phác Xán Liệt dùng đũa gõ gõ lên bát Biên Bá Hiền, "Tự nhiên đờ ra đó làm gì, cuối cùng là cậu có muốn ăn không vậy, không ăn thì để tôi đổ."

Biên Bá Hiền giống như gà mẹ chăm con bảo hộ cái bát của mình, "Ha ha, ăn! Tôi ăn xong liền đây"

"Không chú ý ăn cơm còn nghĩ đi đâu vậy."

"Không phải là tôi đang cảm giác rất vinh hạnh sao. Rất cảm động rất cảm động, thật sự đó!" Biên Bá Hiền lại và một miếng lớn vào trong miệng, dùng sức nhai.

Phác Xán Liệt ghét bỏ nhìn cậu, "Được rồi, mau ăn đi, đau dạ dày lại la om sòm."

"Xán Liệt."

"Sao?"

Biên Bá Hiền nở một nụ cười xán lạn, "Tôi muốn uống rượu."

Phác Xán Liệt đưa tay cầm lấy bình rượu vang trên bàn "Không thể uống quá nhiều."

Biên Bá Hiền ngăn cản bàn tay đang định mở nắp của Phác Xán Liệt, "Chúng ta không uống cái này."

"Trong nhà chỉ có cái này, vậy cậu muốn uống cái gì tôi đi mua."

"Ừ. . . không cần mua, tôi có. . ." Biên Bá Hiền có chút chột dạ, " Tôi đi lấy, nhưng anh không được phép mắng tôi!"

Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày, "Tôi xem cậu lấy ra cái gì rồi mới suy nghĩ có nên mắng hay không."

". . .Chờ đi"

Nói xong Biên Bá Hiền chạy vào phòng mình, Chỉ trong chốc lát liền lôi ra một cái thùng, nhìn động tác chắc chắn đồ không nhẹ.

Đến gần, Phác Xán Liệt mới nhìn rõ đồ Biên Bá Hiền lấy ra, trong nháy mắt gân xanh nổi đầy trán.

"Cậu giấu bia trong nhà?!"

"Khà khà, Thật không phải, nhưng đồ tốt hẳn hoi đấy, thừa dịp ngày nào đó anh tăng ca, tôi lén lút uống một chút. . ."

Khóe miệng Phác Xán Liệt giật giật, "Ha ha, thật sao? Có phải tôi nên khen cậu vài câu? Cậu thật dũng cảm, không sợ xuất huyết dạ dày."

"Hừ, xem đi, đã bảo không được mắng tôi rồi."

Phác Xán Liệt nhìn cậu một lúc, rốt cuộc thở dài, "Được rồi, tôi cũng lười quản, thích uống thì uống một chút đi, hôm nay tôi uống cùng cậu, vừa vặn đã lâu không tâm sự rồi."

"Thật là có lòng!"

"Có điều sau này còn thấy cậu giấu mấy cái như vậy tôi liền ném hết."

"Được được được, nhớ kỹ nhớ kỹ." Biên Bá Hiền dùng thái độ vô cùng đoan chính.

Ngày mai lại giấu một thùng là được rồi. . .

Trên ban công, mỗt người trong tay cầm một lon bia.

Biên Bá Hiền ngửa đầu uống một hớp, rất thích ý, "A, thoải mái. Tôi đã sớm không thích rượu Tây, uống bia vẫn là khoái nhất."

Phác Xán Liệt cũng uống một chút "Dạ dày vẫn ổn chứ?"

"Ở với anh cả ngày bị quản thúc như vậy thì còn có thể xảy ra chuyện gì? Khẳng định tốt."

"Dù vậy cũng không được uống nhiều."

Biên Bá Hiền hai tay cắm lon bia, đầu ngẩng lên nhìn sao trên trời, "Xán Liệt, anh chắc còn nhớ chúng ta bình thường cũng hay ngồi như này uống bia nói chuyện."

"Ừ, nhớ."

"Có điều khi đó chỉ một mình tôi nói, anh nghe thấy lại chẳng bao giờ mở miệng."

"Thật sao?"

"Còn không phải à, khi đó anh rất kiệm lời. Bây giờ nhớ lại, tôi sống hơn 20 năm rồi, đó là khoảng thời gian khiến mình cảm thấy nuối tiếc nhất."

Khóe miệng Phác Xán Liệt cong lên, "Tôi cũng vậy."

"Khi đó cả ngày tôi đều nghĩ sau này sẽ sống thế nào, tôi muốn làm cái gì nhất, thực ra trong lòng đã rõ từ lâu. Cuộc sống là luôn phải nhìn về phía trước. . .tuy rằng hồi đó nghèo muốn chết. Sau này thì sao, cái gì cũng có, cái gì cũng đều đạt được, nhưng lại cảm thấy tháng ngày trải qua thật vô vị, thật không có hứng thú. Sự nghiệp có, tiền bạc có, cảm giác mình thật cường đại, thế nhưng thực tế lại không được như vậy, cảm xúc dường như cũng chết, bây giờ chẳng có cái gì đáng để quan tâm nữa."

Biên Bá Hiền giơ tay khoác lên vai Phác Xán Liệt, "Tôi ấy à, hiện tại điều duy nhất thấy vui mừng chính là bên cạnh còn có anh thôi. Trước đây tôi nghĩ, sau này tốt nghiệp đại học, hai chúng ta đều ra ngoài làm việc, sự nghiệp thành công, khẳng định cũng phải tách ra, lúc đó ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng thật sự không nỡ. Không nghĩ tới đi một vòng, cuối cùng lại được hội ngộ. Cả ngày nghe anh lải nhải, rồi lại cùng anh ầm ĩ, tôi cảm thấy cuộc đời lại một lần nữa được cứu vớt, Xán Liệt, trên thế giới này có lẽ không ai hiểu rõ tôi bằng anh, hiện tại tôi đang nghĩ, nếu như lúc trước không có anh bên cạnh, chỉ sợ cũng không có được như ngày hôm nay."

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, "Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, tôi hiểu rất rõ." Nói xong còn vươn tay xoa xoa tóc cậu, "Cậu yên tâm đi, cho đến khi cậu tìm được một cuộc sống riêng, tôi sẽ luôn ở đây với cậu, đừng sợ."

Biên Bá Hiền không lên tiếng, cụng vào bia của Phác Xán Liệt, sau đó đưa lên uống một hơi cạn sạch.