Chương 26

-26-

Phác Xán Liệt không biết đã hạ gục bao nhiêu lon bia.

Chẳng hiểu vì sao, nhưng bây giờ tâm tình rất tốt, muốn uống thật nhiều, mặc dù trong nhận thức anh vẫn cảm thấy thứ này vô cùng khó nuốt. Đương nhiên, anh uống nhiều như vậy là có nguyên nhân trọng yếu khác, đó là tuyệt đối không thể để lại một lon nào cho Biên Bá Hiền, không thì cậu ta sẽ uống mất.

Biên Bá Hiền buông cái lon rỗng, đưa tay định với một cái khác, sờ tới sờ lui, phát hiện không còn một lon nào.

"Xán Liệt, bia đâu?"

Phác Xán Liệt hơi say say ngửa đầu dựa cửa kính đằng sau, "Tôi uống rồi."

"Anh điên rồi à, sao uống nhiều vậy?"

"Bởi vì không thể để cho cậu uống."

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ một trận, "Vậy thì cất thôi chứ, anh lại xem như nước lã."

"Để lại cậu sẽ uống sạch."

"Được rồi tôi biết rồi. . ."

Biên Bá Hiền cũng uống không ít, dựa đầu vào phía sau, hơi nghiêng nhìn Phác Xán Liệt, "Đầu tôi bây giờ có chút lơ mơ rồi, quả nhiên lớn tuổi tửu lượng cũng không còn tốt nữa. Anh cho tôi mượn vai dựa vào một lát đi."

"Ừ." Phác Xán Liệt vẫn như cũ nhắm mắt ngồi yên lặng.

"Xán Liệt."

"Hả?"

"Tôi vẫn luôn rất muốn hỏi anh, nhưng lại không dám, nhấc đến sợ anh khó chịu."

"Liên quan tới Kiều Hi?"

"A. . . ừ. . . cái kia. . . anh còn thích cậu ta sao? Lần trước nhìn thấy, tôi vẫn còn hơi lo lắng."

Phác Xán Liệt hơi nâng mí mắt, "Lo lắng cái gì?"

"Tôi rất lo lắng anh nhìn thấy cậu ta lại không kiềm chế được, tôi chỉ sợ cậu ta hãm hại anh một lần thì sẽ có lần thứ hai, tôi nói với anh, lần này nếu như anh còn nhẹ dạ, lại tình cũ không dứt đi tìm cậu ta. . . Tôi với anh tuyệt giao!"

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, quay đầu thì thấy được khóe miệng Phác Xán Liệt hơi nhếch.

Biên Bá Hiền dùng bả vai hung hăng va vào Phác Xán Liệt, "Cười cái gì mà cười! Đừng cho là tôi không dám. Anh mà không có được cậu ta chắc đi treo cổ nhỉ!"

Nụ cười của Phác Xán Liệt càng ngày càng sâu, "Làm sao cậu biết tôi không có được sẽ chạy đi treo cổ?"

"Mắt tôi sinh ra không phải để nhìn à! Ngày trước anh bị phụ tình mặt mày u ám như cầu được chết, tôi thật sự muốn đến cho anh một cái bạt tai!" Biên Bá Hiền hung dữ giơ giơ nắm đấm.

Phác Xán Liệt nắm lấy cổ tay cậu, "Tôi đã sớm không để ý rồi, nếu nhất quyết nói đến chuyện tình cảm, tôi hiện tại chỉ thấy đồng cảm với cậu ta mà thôi. Khổ sở theo đuổi một thứ, lấy được rồi thì sao, cũng không có một chút vui sướиɠ."

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm con ngươi Phác Xán Liệt, nhìn thấy ánh mắt của anh vì hơi say mà nóng hừng hực, đôi mắt đó cũng đang thẳng tắp nhìn cậu, "Này Xán Liệt, anh cảm thấy vui vẻ không? Cuộc sống bây giờ ấy."

"Ừ, rất thỏa mãn. Ước muốn ban đầu đã không còn, nhưng công việc bây giờ cũng không quá tẻ nhạt. Lúc trước cảm thấy thương tâm đến chết, bây giờ nhớ lại giống như đã là chuyện của mấy đời trước rồi, đã sớm không còn để tâm nữa. Mà dần dần tôi cũng nghĩ thông suốt một chuyện, tôi không có yêu Kiều Hi như trong tưởng tượng của mình, cậu ấy không phải người tôi cần bảo vệ."

"Không nghĩ tới anh sẽ dễ dàng thông suốt như vậy."

"Tôi đương nhiên có thể nhìn thấu được rồi, mà tôi phải như vậy mới có thể chỉ cậu cách thoát ra, cậu rất ngu ngốc, tôi phải giúp cậu." Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, nhích về phía sau.

Trong lòng giống như bị ai nhẹ nhàng bóp một cái. Cảm giác như mặt trời lên lúc hừng đông, thoáng chốc ấm áp cả thiên địa.

Biên Bá Hiền đột nhiên nở nụ cười, "Đúng, anh phải giúp tôi."

Còn có, anh đã nói muốn theo tôi, tuyệt đối không được quên.

Cảm giác được bả vai chìm xuống, chỉ thấy Phác Xán Liệt cuối cùng cũng không chống lại được cơn say, gối đầu lên bả vai mình ngủ thϊếp đi.

"Vậy thì ngủ đi. . . ai bảo anh uống nhiều như vậy!" Biên Bá Hiền nhún nhún vai, "Đứng lên, đi vào phòng."

Đầu Phác Xán Liệt cọ cọ, ngủ sâu hơn

Biên Bá Hiền uống cũng không ít, đầu óc có chút hỗn loạn, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.

Phác Xán Liệt ngủ thế này sẽ sinh bệnh.

.

Nghĩ là làm, đưa tay vỗ vỗ mặt muốn gọi anh tỉnh, đi vào nhà ngủ.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt của người đang say ngủ trên bả vai, tay liền dừng lại --

Khuôn mặt bình thường hơi cứng nhắc lạnh lẽo, vào giờ phút này lại có vẻ cực kỳ nhu hòa, khóe miệng tựa hồ còn mang theo nét cười. Lại nhớ anh ta lúc say còn từng quay đầu nói với mình "Tôi ở bên cạnh cậu, đừng sợ. " biểu hiện lúc đó thực sự rất dịu dàng,

Quỷ thần xui khiến nhẹ nhàng xoa mặt Phác Xán Liệt, ngón tay tinh tế vuốt ve từng đường nét.

Biên Bá Hiền nghĩ, với khuôn mặt này của Phác Xán Liệt, chắc đã sớm tiêu diệt trái tim hàng tá người rồi. . .

Anh nói Kiều Hi không phải là người anh muốn bảo vệ.

Vậy sau này người anh ấy bảo vệ sẽ là ai đây?

Nghĩ tới đây, đột nhiên có một cảm giác đau lòng không giải thích được.

Hừ, không phải nói sẽ ở bên cạnh tôi à!

Đến lúc đó để tôi coi anh có dám trọng sắc khinh bạn không!

Tức giận nhéo nhéo mặt Phác Xán Liệt, "Này! Anh đứng lên cho tôi. Đừng ngủ ở chỗ này, bị cảm làm sao bây giờ hả! Đến khi đó tôi còn phải mệt nhọc hầu hạ anh! Mau đứng lên."

Phác Xán Liệt nắm chặt bàn tay hư đốn đang nhéo mặt mình, nỉ non, "Đừng nghịch."

"Ai thèm nháo với anh! Đại ca à anh đứng lên được không? Tôi thật sự bất lực rồi, anh phải đứng lên tôi mới kéo anh vào nhà được chứ. Tỉnh lại đi tỉnh lại đi! Trời ạ. . . đầu tôi cũng choáng rồi đây. . . Ai nha tại sao tôi phải cùng anh uống bia. . . mỗi lần uống nhiều rồi người chịu tội đều là. . ."

Âm thanh bất tận chốc lát im bật. Bởi vì trên môi đột nhiên truyền đến cảm xúc ấm áp, cả người Biên Bá Hiền cứng đờ, bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Phác Xán Liệt vẫn như cũ mắt nhắm chặt, đưa tay giữ sau gáy Biên Bá Hiền, đem cả người cậu ghìm lại, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhưng không dễ chống cự.

Biên Bá Hiền một chút cử động cũng không dám, cảm giác của cơ thể đều tập trung ở nơi bị bao phủ, nóng ẩm, mềm mại. Phả vào mặt chính là mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ quen thuộc của Phác Xán Liệt cùng một mùi bia nhàn nhạt.

Đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, tựa hồ như muốn thoát khỏi xiềng xích lao ra ngoài.

Đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sợ hãi--

Như vậy sẽ làm sự tình trở nên phức tạp hơn, đẩy anh ta ra, nhanh đẩy anh ta ra.

Nhưng mà, ý niệm rất nhanh bị ép xuống,

Bởi vì trong lòng dâng lên một cảm giác rất mãnh liệt.

Đừng đẩy ra, đừng từ chối.

Thậm chí, trong lòng không thể kiềm chế có chút mừng rỡ, có chút kích động.

Giơ hai tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, chậm rãi nhắm chặt hai mắt, ngay sau đó mở khớp hàm vì căng thẳng mà đang cứng ngắc đóng chặt, tùy ý để đầu lưỡi đối phương đi vào, quấn quýt dây dưa.

Trong ánh đèn lờ mờ, Biên Bá Hiền đã sáng tỏ một chuyện.