Chương 24

-24-

Biên Bá Hiền cầm đũa nếm thử thức ăn, sau đó nhận thức rõ ràng khả năng cao là cả đời này mình phải cáo biệt phòng bếp.

Có điều nếu nói cái nào còn tạm ăn được, thì chắc là món cá chép hấp kia. Đây là món duy nhất chín, lại không cháy khét, mùi vị không phải quá tốt, nhưng vẫn có thể ăn được, nói đi nói lại thì cũng có cái ông chủ Phác không quá ghét bỏ, đầu bếp xem như cũng đủ thỏa mãn rồi.

Có thể là vì cá đập trúng người Phác Xán Liệt nên dính linh khí?

"Như thế nào, rất ngon nhỉ?"

Biên Bá Hiền vẫn mạnh miệng, "Cá kia. . . vẫn ăn được. . ."

"Cậu thôi đi, cậu nói vẫn được thì đúng là trình độ ăn của cậu đã trở nên bất tử rồi."

Làm sao anh biết. . .

Biên Bá Hiền tự giác giữ yên lặng.

Thấy người đối diện đột nhiên đứng dậy, cậu tò mò ngẩng đầu nhìn, "Anh làm gì thế?"

Chỉ thấy Phác Xán Liệt vừa kéo ống tay áo, vừa đi vào phòng bếp "Làm cơm. Nếu không chờ cho cậu chết đói à?"

"Vậy tôi phụ anh!"

Phác Xán Liệt xoay người nhíu mày, "Ồ, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?"

Da mặt dày hơn hai mươi năm, bây giờ Biên Bá Hiền lại có chút xấu hổ, "Cái gì chứ, hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy là . . .anh bình thường làm cơm hẳn rất mệt mỏi. . ."

Phác Xán Liệt lườm cậu một cái, tiếp tục đi vào phòng bếp, "Quen biết nhiều năm như vậy, bây giờ mới phát hiện thì ra cậu cũng có lương tâm."

Biên Bá Hiền lại như cái đuôi theo sau, "Anh nói vậy tôi thật sự không can tâm. Tuy rằng tôi không nấu cơm, nhưng bình thường tôi đối với anh không tốt à? Phác Xán Liệt anh thật tàn nhẫn, là kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa!"

"Vậy được, lát tôi làm cơm xong cậu đừng ăn."

"Ôi chao, tôi vừa mới nói cái gì vậy, sao tôi lại quên mất rồi. . ."

Trong phòng bếp, Phác Xán Liệt đưa cho Biên Bá Hiền củ cà rốt, "Cắt."

"Nha nha. . . ừm, cắt miếng nhỏ đúng không?"

"Không cắt thành bức họa luôn à?"

Biên Bá Hiền tức giận dồn sức chặt cà rốt.

Không phải chỉ là không biết nấu cơm thôi à! Như thế nào mà xem thường người ta thế. Anh lợi hại thì đi mà thiết kế nội thất ấy!

Phác Xán Liệt nhìn lướt qua kiệt tác của Biên Bá Hiền, đi tới tủ lạnh lấy ra hai tảng thịt bò, "Cắt mỏng một chút, cái này mang xào có lẽ cũng phải mất tám ngày."

Tôi dễ tính. . .

Tôi nhẫn. . .

Sau khi thử mấy lần, Biên Bá Hiền cảm thấy cắt được lát nhỏ cũng phải cần một kỹ thuật rất lớn. Thông suốt được rồi, tự hào phóng dao, lại sững sờ vì thành quả. . .

Hay là. . . khiêm tốn thỉnh giáo một chút?

Phỉ! Tôi đây không ngại ngần học hỏi kẻ dưới!

"Hừm. . . Xán Liệt. . . cái này phải cắt lát nhỏ, nó. . . tôi phát hiện nó hơi khó. . ."

Phác Xán Liệt vừa định rót dầu vào chảo, nghe vậy liền dừng động tác, tắt lửa đi tới, "Hả? Làm sao? Đầu bếp của chúng ta mà cũng gặp chuyện khó khăn cơ à?"

"À. . . khó khăn còn rất lớn. . . thỉnh Phác đầu bếp chỉ giáo."

"Ừ, thái độ cũng tốt đấy, đưa dao đây."

Ngón tay Phác Xán Liệt giữ củ cà rốt, "Nhìn này, cậu cắt như vậy là được, cẩn thận không cắt trúng tay biết không?"

Biên Bá Hiền ở một bên cẩn thận quan sát, "Ai, thật kỳ quái, sao anh làm đơn giản vậy?"

"Bởi vì cậu ngốc."

"Này! Tôi làm sao lại ngốc được chứ! Tránh ra tránh ra, hôm nay cho anh chứng kiến sự thông minh của tôi!"

Phác Xán Liệt cười cợt, đặt lại dao trên bàn, "Được, để tôi xem thử"

"Tôi cảm thấy nụ cười của anh hình như là đang muốn khinh khi tôi thì phải . . ."

"Ừ, không phải cảm thấy, mà chính xác là nó. Cứ từ từ mà cắt, tôi đi làm cơm."

"Tôi đây tính khí cực kỳ nóng nảy, anh cứ chờ xem!"

Biên Bá Hiền không phục liền phất dao chém xuống --

"A! Mịa nó!"

Phác Xán Liệt quay đầu đã thấy cậu tay này ôm tay kia mặt mếu mếu.

"Làm sao vậy?"

Nước mắt Biên Bá Hiền đang muốn tuôn ra như vũ bão, "Tay! Ngón tay! Cắt! A a a!"

Trong nháy mắt mày Phác Xán Liệt nhíu chặt, bước nhanh đi tới, không chút nghĩ ngợi trực tiếp kéo đầu ngón tay bị thương ngậm vào.

. . . . . .

. . . . . .

Yên tĩnh một cách chết chóc.

Biên Bá Hiền kinh sợ đến mức nửa ngày cũng không thể khép miệng lại, "Xán. . . Xán Liệt. . ."

Phác Xán Liệt bên này tình trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, thật không nghĩ đến thân thể lại phản ứng trước cả đại não.

Ý thức được việc mình vừa làm, đột nhiên hai mắt trợn to, vội vàng lấy ngón tay trong miệng ra, sau đó trầm mặc dừng lại vài giây, rồi lại kéo Biên Bá Hiền đi tới vòi nước, cúi đầu nhẹ nhàng rửa qua, chậm rãi mở miệng.

"À ừ. . . Nghe nói làm như vậy sẽ cầm được máu."

Biên Bá Hiền vẫn như cũ mơ mơ màng màng, "Nha. . . nha. . . tôi. . . có nghe nói qua. . ."

Nhìn máu vẫn còn đang muốn chảy ra, Phác Xán Liệt lại kéo tay Biên Bá Hiền, ánh mắt lướt qua cậu muốn trốn trốn tránh tránh, rồi lại không biết nhìn về nơi nào, "Nếu không, chúng ta cứ. . . băng bó lại đã?"

"A a. . . được. Có điều, cái kia, anh vừa rồi ngậm lấy tay tôi, trên đó lại toàn là máu. . ."

"Không có chuyện gì, tôi đi lấy hộp thuốc."

Biên Bá Hiền ngồi trên ghế salông, tay phải chống cằm, nhìn người trước mặt đang cẩn thận quấn băng gạc cho mình.

"Khà khà ông chủ Phác của chúng ta thật là tốt, cái gì cũng biết, sau này ai đến với anh thật sự là kiếm lời rồi."

"Mấy ngày trước không phải còn nói tôi là loại không ai muốn sao."

"Ai, anh đừng thù dai vậy chứ. Tôi cảm thấy phản ứng vừa rồi của anh đặc biệt đáng yêu, làm sao thế? Thẹn thùng à?"

Phác Xán Liệt hung tợn trừng mắt, "Câm miệng!"

"Được rồi được rồi tôi không nói. Ai, nhưng mà tôi vẫn rất cảm động, nhìn anh vừa nãy miệng đầy máu . . ."

"Bảo cậu câm miệng không nghe thấy à!"

"Rồi rồi rồi tôi câm miệng. Có điều, vậy mà anh lại không ghét bỏ tôi, tôi thật sự rất cảm. . ."

"Dám nói thêm câu nữa tôi đánh cậu!"

"Ai nha tôi câm miệng được chưa, nói thật lần tới anh cắt trúng tay tôi có thể giúp. . ."

Phác Xán Liệt mặt không thay đổi chuẩn bị thi hành.

Biên Bá Hiền lập tức đưa tay bịt chặt miệng.

"Thành thật mà ngồi yên, chờ ăn cơm."

"Được rồi!"

Nhưng mà Biên Bá Hiền làm sao có khả năng thành thật ngồi một chỗ. Lập tức ở trong phòng dạo tới dạo lui, bất tri bất giác lại đi vào phòng bếp.

Ló đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy Phác Xán Liệt mặc một cái áo sơ mi lam nhạt, trên hông buộc tạp dề, đang cúi đầu hết sức chuyên chú xào thịt bò.

Biên Bá Hiền tựa đầu bên cửa phòng bếp, cứ như vậy nhìn.

Không thể không nói, Phác Xán Liệt tuy có một đống lớn khuyết điểm, thế nhưng mặt mũi cũng thật là đẹp mắt mà. . .

Trong đầu nghĩ, miệng chưa gì đã tuôn ra.

"Oa. . . Ông chủ Phác của chúng ta thật là soái!"

Phác Xán Liệt bị âm thanh bất ngờ làm cho giật mình, tay cầm cái muỗng run run, suýt chút làm rơi là bị dầu bắn khắp người.

"Biên Bá Hiền!"

Biên Bá Hiền cười hề hề lại đi về phía trước vài bước, "Sao thế? Nói thật cũng tức giận nữa à. Trời ơi tôi nói trung thực vậy mà! Đặc biệt là lúc đứng nấu ăn..." Nói xong vươn ngón tay cái lắc lắc, "Soái! Thật lòng chính là người đàn ông đẹp trai nhất!"

Phác Xán Liệt há miệng, cũng không thèm phản ứng cậu.

Nhìn thịt bò đã ổn, cầm lấy rau củ vừa nãy đổ vào, từ từ đảo, "Mở tủ lấy bình rượu."

Biên Bá Hiền đang chìm đắm trong thế giới trai đẹp vô vàn ước ao cùng ghen tị, không nghe rõ, "Hả? Cái gì?"

Phác Xán Liệt cởi tạp dề vứt qua một bên, "Điếc sao. Bảo cậu đi lấy rượu vang!"

Hình tượng người đàn ông hoàn mỹ phút chốc vỡ vụn.

Bạo lực! Nóng nảy!

Đáng đời anh độc thân!

Biên Bá Hiền nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng bếp, "Người tàn tật anh cũng nhẫn tâm ức hϊếp! Còn xứng đáng làm người sao. Bỏ nhà đi bụi!"

"Cậu đi tìm ai không ức hϊếp cậu ấy."

". . ."

"Như thế nào? Hiện tại không muốn đi nữa?"

"Ăn. . . ăn cơm! Ăn xong ông đây liền đi!"

Share this: