Chương 2

-2-

Hồi ức chấm dứt.

Dựa vào những điểm còn sót lại trong trí nhớ, Biên Bá Hiền biết mình gặp người này xem như cũng có lời.

Trước tiên không nói những thứ khác, riêng về kỹ thuật thật không thể chê rồi.

Rải rác trong kí ức là hình ảnh thân thể quấn quýt, hơi thở hổn hển, cùng những âm thanh rêи ɾỉ khó nhịn. Thân thể cùng linh hồn phóng túng, khiến người ta phảng phất như đi vào thế giới cực lạc.

Nhìn lại một chút tướng mạo. . . ai ôi? Biên Bá Hiền đột nhiên ý thức được, từ hôm qua đến giờ cả lúc say cho đến khi đã tỉnh, vẫn chưa thấy rõ người này đến cùng có khuôn mặt thế nào. Kỳ thực xấu xí cũng không sao, xong ngày hôm nay liền bye bye, cũng không có gì thua thiệt.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Có điều nếu như khuôn mặt thật sự đẹp thì xem như trải nghiệm lần này cũng để lại dư vị tốt rồi.

Cho dù không được như thế thì lúc say, trong ấn tượng khuôn mặt đó cũng rất là mê người.

Ôm ý nghĩ này, Biên Bá Hiền nghiêng đầu qua nhìn về phía người đang ngủ say bên cạnh.

Cái tràn đẹp đẽ được che phủ bởi phần tóc hơi rối, lông mi dài, mũi cao thẳng. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ từng tia rọi chiếu vào, khiến khuôn mặt kia đẹp đến mức không chân thực.

Không thể không nói cho dù là đang ngủ say thì khuôn mặt vẫn rất hoàn mỹ.

Nhưng mà, mặc kệ khuôn mặt kia có mê người đến kinh động, thì giờ khắc này Biên Bá Hiền đều vô cùng muốn chết, giống như trong trời đông giá rét có xô nước lạnh dội trên đầu xuống. Trong đầu bây giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ là mau chạy, để người này thấy được thì coi như đi vào chỗ chết.

Nghĩ như vậy, một giây sau cơ thể liền bắt đầu hành động. Nhanh chóng vén chăn lên leo xuống đất, từ trên mặt đất nhặt áo sơ mi mặc vào. Đúng thời điểm chuẩn bị xỏ nốt ống chân còn lại thì phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp rất êm tai, có điều lời nói ra lại không dễ nghe cho lắm...

"Ra giá đi."

Biên Bá Hiền cứng ngắc bất động tại chỗ, anh. . . anh ta tỉnh rồi?

Người phía sau thấy Biên Bá Hiền không trả lời, dường như có hơi mất kiên nhẫn, "Tôi đang hỏi cậu đấy, không nghe thấy sao?"

Tên khốn này nói chuyện thật không dễ nghe. . . Có điều lúc này Biên Bá Hiền phải nhịn, khẩn trương quay lưng lại, "Nói cái gì mà tiền chứ, chúng ta đều không phải là "anh tình tôi nguyện" sao? Tôi không cần tiền của anh."

Người phía sau cười nhạo một tiếng, giọng nói mang vẻ xem thường, "Đừng làm ra bộ dạng đó, muốn bao nhiêu?" Một ví tiến rơi ngay bên chân Biên Bá Hiền, "Tự mình lấy, muốn bao nhiêu cũng được, hài lòng rồi thì lập tức biến mất, nghe hiểu không?"

Biên Bá Hiền mặc xong quần, khom lưng nhặt ví tiền lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy, mở ra.

Ai ya, mang nhiều tiền như vậy không nặng ví sao?

"Thấy được chưa? Thấy được rồi thì lập tức cầm mà đi đi." Giọng đàn ông lộ ra một tia lạnh lẽo.

Biên Bá Hiền lại nghe được trong giọng nói băng lãnh đó một chút ảo não, "Anh hối hận rồi? Sao nào? Sợ tôi quấn lấy anh à?"

Người nọ không trả lời, cũng coi như là đang ngầm thừa nhận.

Điều này làm cho Biên Bá Hiền liên tưởng đến một ít chuyện của mình. Tại sao người bên cạnh cậu đều xem như thể cậu là một đồ vật? Chẳng lẽ cậu sinh ra có thể chất hấp dẫn mấy tên khốn nạn? Nghĩ như thế, lập tức bùng nổ, cười gằn một tiếng, "Sợ phiền phức còn dám ở đây chơi bời? Đừng tưởng rằng chuyện gì cũng có thể nhét ít tiền là có thể giải quyết. Có một số việc cho dù con mẹ nó chịu trách nhiệm thì cũng chẳng được ích gì! Nghe kỹ cho tôi, tôi không phải ở đây bán thân, tôi cho anh biết tôi không cần tiền chính là không cần tiền, tôi cũng là vào đây tìm vui, vừa vặn đυ.ng phải anh, mà kĩ thuật trên giường của anh xem như cũng tốt đấy, tôi đây vừa đủ thỏa mãn."

Nói xong xoay người lại ném trả ví tiền, "Cất cho cẩn thận, ít đến đáng thương."

Đối phương bị nói có chút sững sờ, đưa tay bắt được ví tiền, sau đó đảo mắt nhìn về phía người vừa xoay lại, rồi cứ như bị điểm huyệt mà trực tiếp ngây dại.

Nam thần đẹp trai bày giờ đang bày ra một vẻ mặt ngu ngốc.

Mới vừa như một tảng băng lãnh khốc bây giờ lại ngưng trệ mà chậm rãi mở miệng "Biên. . . Biên Bá Hiền?!"

Gọi cái con khỉ!

Biên Bá Hiền khẩn trương bụm mặt xoay người, "Cái gì mà Hiền, tôi không phải là cái gì đó Hiền, chúng ta không quen, nhận nhầm người rồi! Vậy cứ thế nha, tôi đi đây!" Nói xong chạy nhanh tới bên cửa, vọt thẳng ra ngoài.

"Cậu đứng lại đó cho tôi!" Một tiếng gào thét vang lên từ trong phòng.

-

Một mạch lao nhanh ra khỏi khách sạn, Biên Bá Hiền chống eo đứng bên lề đường thở hồng hộc, cứ chạy như vậy, bây giờ là cả một cơ thể đau nhức. Tất cả đều do cái tên khốn nạn đó, mẹ kiếp!

Đang muốn gọi một chiếc taxi, vừa nâng tay lên lại đột nhiên bị nắm chặt. Biên Bá Hiền sợ hãi quay đầu, liền nhìn thấy một người cũng vì chạy mà thở hổn hển, áo sơ mi do vội mà cài chưa hết.

"Biên. . . hô. . . Biên Bá Hiền, cậu. . . hô. . . mẹ nó chạy nhanh như vậy làm gì?" Người vừa đến một tay lôi kéo Biên Bá Hiền, một cái tay chống tại trên đầu gối thở dốc.

Này không phải phí lời sao, đương nhiên là trốn anh, đáng tiếc tôi chạy nhanh như vậy vẫn bị anh đuổi tới.

Biên Bá Hiền dùng một giây đồng hồ điều chỉnh vẻ mặt của mình, xoay người dùng một vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trước mắt, cười cười, "Ôi chao! Đây không phải là Xán Liệt sao? Đă lâu không gặp, gần đây anh sống thế nào?" Còn giả vờ giả vịt vỗ vỗ vai đối phương.

Phác Xán Liệt cũng giả ngu trước mặt Biên Bá Hiền, "Ha ha, tốt vô cùng, tối qua còn cùng người ta trải qua một đêm vui vẻ. Chính là không may, vừa tỉnh lại liền biến thành ác mộng. Uống có hơi nhiều rượu, kết quả ngày hôm sau phát hiện người kia lại là huynh đệ của mình."

"Ha ha ha" Biên bá hiền cười gượng vài tiếng, "Đúng là thật không may mắn ha. . . Vậy, tôi còn có chút chuyện, Xán Liệt, lần sau tán gẫu tiếp nhé. . ." Sau đó liền muốn chuồn đi.

Phác Xán Liệt kéo cổ áo Biên Bá Hiền, "Chạy cái lông! Biên Bá Hiền cậu được lắm, con mẹ nó cậu lại đi câu dẫn tôi? Bằng hữu mà vẫn xuống tay được?"

"Tôi cũng là uống nhiều . . . Đây đều là hiểu lầm. . ." Biên Bá Hiền thật hận không thể đập đầu vào gối chết đi cho rồi.

Phác Xán Liệt dùng sức xoa xoa mặt, "Đối với chuyện này tôi phải làm sao bây giờ? Hả?! Làm cùng chính huynh đệ của mình. . . sau này có lẽ sẽ bị ám ảnh dài dài thôi. . ."

Biên Bá Hiền vò vò mái tóc ngổn ngang trên đầu, "Vậy cũng không thể đều tại tôi! Anh cũng uống nhiều. . . Tôi đây quả thực cũng có chút xui xẻo, ra ngoài chơi đùa còn gặp phải người quen. . . thực sự là. . . cái ngày chó má gì đây. . ."

Vốn là trong lòng hết sức hổ thẹn Phác Xán Liệt nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền trước mặt, lộ ra một nụ cười âm trầm, "Được được, cậu trước tiên nói cho tôi nghe một chút, mắng ai là cẩu?"

Biên Bá Hiền sửng sốt, một giây sau liền hiểu, tình huống như thế này phải giải thích sao đây, tôi nói ngày "cẩu", không phải nói anh. . .

Biên Bá Hiền khóc không ra nước mắt nhận lấy quả đòn của Phác Xán Liệt vung về phía mình.