Chương 14

-14-

Trong tiệc rượu, ai đến mời Phác Xán Liệt cũng không cự tuyệt. Bình thường thấy tính tình anh lãnh đạm nên không ai dám lại gần, xem tình huống ngày hôm nay, lá gan lớn hẳn ra, ai cũng dồn dập chúc rượu tán gẫu, mà ông chủ Phác tâm tình tốt liền tiếp nhận toàn bộ.

Đương nhiên, chỗ rượu này không phải uống xong là bốc hơi rồi. Vì thế không có gì bất ngờ khi ông chủ Phác lại say.

Chỉ là, uống say nhưng bề ngoài thì vẫn như cũ, không dễ nhận ra, vẫn là phong độ trùng trùng, cử chỉ nhanh nhẹn như lúc có người nâng chén hỏi thăm, mà cuối cùng cũng không chịu nổi đành cáo từ cùng Lộc Hàm rời đi.

Nhưng mà trợ lý Lộc suốt buổi tối ngày hôm nay đều ở trong trạng thái ngẩn ngơ--

Đầu tiên, ông chủ xuất hiện như soái ca làm mù mắt anh; sau đó, bình thường trong tiệc rượu nào cũng như một tiểu vương cao lănh, hôm nay lại lắc mình biến hóa thành "đóa hoa giao tiếp", cuối cùng, xem như không có chuyện gì cùng mình rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đă phang cho một câu, "Đưa tôi về nhà mới.", rồi bỏ chạy thục mạng lại ôm thùng rác nôn như điên, xong xuôi liền lâm vào tình trạng thần trí mơ hồ.

Khổ thân trợ lý Lộc phải khoác cánh tay anh lên vai, nặng nề hướng cái Land Rover mà đi.

Đây là say thật hay giả bộ. . . có phải. . . cố tình không muốn tăng tiền lương không?! Ông đây còn chưa tới một mét tám, gánh được anh đúng là mệt sắp die luôn rồi!

----

Đang ở thư phòng vẽ bản thảo thiết kế, Biên Bá Hiền tháo kính mắt xuống, liếc nhìn thời gian trên máy tính-- nói về sớm tâm sự thế này đây? Bây giờ đă mười hai giờ, lại đi ra ngoài làm chuyện phóng đăng rồi à. Khẳng định là vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói, thực sự dư thừa sinh lực mà đi chờ anh ta, ngủ!

Đóng máy tính lại, hướng về phòng mình, lúc đi ngang qua phòng khách vừa vặn nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Lăo nhân gia thì ra vẫn biết đường về nhà.

Biên Bá Hiền đi tới đứng trước cửa lớn, ngoài cười nhưng trong không cười chờ Phác Xán Liệt mở cửa ra, sau đó trực tiếp chặn lại dạy dỗ một chút, nói không lại thì lập tức đuổi anh ta ra ngoài. Đang nghĩ ngợi cửa đă mở ra, vừa mới chuẩn bị hé miệng tuôn vài câu, Biên Bá Hiền nhìn thấy đối tượng đến liền sợ ngây người, mà Lộc Hàm ngoài cửa cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Lộc Hàm rốt cuộc có phản ứng, không thể tin nhìn Biên Bá Hiền từ đầu đến chân, sau đó giơ tay lên run lập cập chỉ vào cậu, "Cậu cậu cậu cậu cậu sống ở nhà ông chủ?! . . .Biên Bá Hiền cậu gạt tôi!"

Biên Bá Hiền coi như cũng khép lạ được cái miệng há nửa ngày, "Tiểu. . . Tiểu Lộc?! Không đúng. . . Tiểu Lộc hơn nửa đêm anh đến đây làm gì?"

Lộc Hàm tức giận bộc phát, "Tôi không nên tới đúng không! Khi đó rõ ràng cậu chỉ làm bộ! Kêu tôi là bạn tốt? Bạn tốt như này à? Biên Bá Hiền cậu là cái tên lừa gạt!"

Nhìn Lộc Hàm tức giận quơ nắm đấm, sợ bị ngộ thương, Biên Bá Hiền nhanh chóng lùi ra sau né tránh, "Cái gì á. . . Anh bình tĩnh! Bình tĩnh!"

"Tôi không muốn bình tĩnh! Uổng công tôi xem cậu là anh em, cậu lại không nói cho tôi biết cậu là bà chủ!"

. . . . . .

Bà. . . Bà chủ?

Biên Bá Hiền bị danh xưng này làm cho hoảng sợ, "Tiểu Lộc, anh nghe tôi giải thích. . ."

Lộc Hàm bịt lỗ tai, "Tôi không nghe tôi không nghe! Cậu khẳng định lại muốn lừa phỉnh tôi! Tôi chỉ tin tưởng những gì mình thấy . . . các cậu rõ ràng. . . rõ ràng sống chung!"

"Trời ạ, căn nhà này là của ông chủ Phác cho tôi! Đây là nhà tôi!"

Lộc Hàm chớp mắt mấy cái suy nghĩ một chút, đang muốn gật đầu, đột nhiên ý thức được cái gì đó lại mănh liệt lắc đầu, "Cậu nói dối! Căn nhà mắc thế này làm gì có chuyện bằng hữu bình thường nói tặng là tặng được! Tôi hằng ngày làm trâu làm ngựa cho ông chủ sao không tặng tôi một cái!"

"Những gì tôi nói đều là sự thật. . . Lừa anh, tôi là cún. . ."

"Ha ha, vậy bây giờ trong lòng tôi cậu xứng đáng là con chó bự Alaska trên xe trượt tuyết rồi!" Lộc Hàm cong miệng quay đầu nhìn.

"Mau nhìn vào đôi mắt mở to chân thành của tôi đi! Tôi thật sự không có lừa anh. Ông chủ các anh chỉ là thấy tịch mịch nên qua đây ở tạm!"

"Được rồi. . . tạm thời tin cậu."

"Có điều Tiểu Lộc, " Biên Bá Hiền xoa xoa mặt Lộc Hàm, "Anh hôm nay đến đây làm gì?"

"A, tôi là tới đưa. . ." Lộc Hàm giật nảy mình, "Định mệnh nguy rồi! Tôi quên mất ông chủ!"

Theo ánh mắt hoảng sợ của Lộc Hàm nhìn sang, Biên Bá Hiền thấy được người đang nằm trên đất ngủ say . . . Phác Xán Liệt.

"Ai nha ông chủ của tôi sao nằm trên đất rồi!"

"Mẹ ơi, anh định trách ai?"

Hai người luống cuống nhanh chóng tới đỡ Phác Xán Liệt vào nhà, Lộc Hàm oán trách, "Bá Hiền, tất cả đều tại cậu! Tôi để ông chủ dựa trên cửa xe, mở cửa xong sẽ đỡ anh ta vào nhà, vừa nhìn thấy cậu tức giận quá quên hết luôn!"

"Tôi lần đầu tiên thấy có người say vậy rồi còn bò từ xe xuống đất nằm . . ."

"Tóm lại cậu tuyệt đối không được nói với ông chủ là tôi vứt anh ta xuống đất . . . Nếu không tôi lại bị giày vò đến chết. . ."

"Ai nha tôi là loại người như vậy sao! Lại đây lại đây, giúp tôi đỡ. . ."

Cuối cùng cũng đem được người kia đặt trên ghế salông, hai người đều ôm đầu gối thở hồng hộc

Biên Bá Hiền lấy cái gối kê đầu cho Phác Xán Liệt, "Anh ta sao mà uống nhiều vậy?"

Lộc Hàm xoa xoa cái vai đă sớm đau mỏi của ḿnh, "Ai biết ông chủ ngày hôm nay làm sao chứ, ai mời rượu cũng uống, còn cười híp mắt, tôi đang cho là trúng tà rồi đó."

Biên Bá Hiền nhìn người đang ngủ say bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người này rốt cuộc có chuyện gì vậy? Say thế này rồi cũng không có cách nào để hỏi.

Vừa quay đầu lại, thấy Lộc Hàm đang mờ ám nhìn mình, rồi lại tiếc Phác Xán Liệt.

"Tôi nói. . ."

"Cậu không cần phải nói! Đă trễ thế này tôi về trước đây không quấy rầy hai người!" Lộc Hàm nói xong cũng đi tới cửa, còn quay đầu lại dùng hai ngón tay chỉ vào đôi mắt mình, đổi hướng lại chỉ chỉ Biên Bá Hiền, sau đó ngạo kiều tiêu sái rời đi.

Để lại Biên Bá Hiền dở khóc dở cười đứng tại chỗ.

Thực sự là. . .

Tại sao lại cảm thấy có chút chột dạ . .