Chương 15

-15-

Biên Bá Hiền mới theo Lộc Hàm ra cửa đã bị đuổi trở về.

"Được rồi được rồi, tôi không có uống rượu, mau vào chăm sóc người trong nhà đi."

"Tôi vào liền đây. Anh đi về cẩn thận một chút, hơn nửa đêm rồi đừng để bị người ta cướp sắc. . ."

"Cướp em gái cậu!"

Biên Bá Hiền mở cửa đi vào, vốn là muốn đưa người kia về phòng nhưng thấy anh ngủ say quá rồi cũng không nỡ đánh thức, đành lấy tấm chăn đắp tạm.

Vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, tay đã bị nắm chặt lại.

Biên Bá Hiền quay đầu thấy Phác Xán Liệt đang cười nhìn mình.

"Ai nha, anh tỉnh rồi, vừa vặn tôi định gọi anh dậy về phòng đây."

Phác Xán Liệt không trả lời, vẫn cứ nhìn cậu cười khúc khích.

"Này, anh có nghe tôi nói không vậy" Phác Xán Liệt vẫn chỉ cười.

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ, "Quên đi, anh bây giờ chắc say cho ngơ luôn rồi. . ."

"Tôi không có say." Phác Xán Liệt lắc đầu một cái.

"Ừ ừ ừ anh không say, không say thì mau thả tay ra, tôi đi lấy nước cho anh."

Phác Xán Liệt bĩu môi tiếp tục lắc đầu một cái, "Không thả."

Bị giữ chặt, Biên Bá Hiền không có cách nào rời đi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ngay dưới sàn cạnh salông, "Vậy anh có khó chịu chỗ nào không? Có muốn ăn cái gì không?"

Phác Xán Liệt cũng không trả lời, chỉ là cúi đầu nhìn bàn tay Biên Bá Hiền đang được mình nắm.

Đây là đang nhìn cái quái gì vậy chứ?

Đừng nói với tôi đói bụng rồi muốn cắn. . .

Bởi vì lo lắng người này say rồi làm liều, Biên Bá Hiền lắc cổ tay tìm cách thoát ra.

Nhưng vừa thấy hơi động, Phác Xán Liệt liền có chút không vui,

Đột nhiên đem bàn tay đang nắm kéo đến trước mặt. Biên Bá Hiền bị bất ngờ vùng dậy đè trúng trên người Phác Xán Liệt.

"Này! Phác Xán Liệt, anh làm gì thế! Uống rượu lên cơn điên à!"

Giãy giụa muốn đứng lên, nhưng mà khí lực của Phác Xán Liệt đột nhiên lớn đến kinh người, tay bị nắm gắt gao, "Bá Hiền? Tôi muốn tìm Bá Hiền. . . Tôi nhìn thấy đây không phải tay Bá Hiền. . . Tay của Bá Hiền chúng ta rất đẹp! Tôi có thể nhận ra"

Nằm ở trên người Phác Xán Liệt, phía dưới chính là thân thể ấm áp của anh, hô hấp lên xuống đều có thể cảm thụ rõ ràng, tư thế mờ ám như vậy khiến Biên Bá Hiền thật sự không biết nên làm thế nào, phảng phất tim đột nhiên muốn đập nhanh hơn.

Phác Xán Liệt híp mắt nhìn kĩ bàn tay trước mặt, hô hấp cực nóng cứ vờn quanh da Biên Bá Hiền, "Hừm? Nhìn không giống lắm. . . tay Bá Hiền không có gân guốc như vậy. . ."

Đó là anh uống nhiều hoa mắt đại ca à!

Trước đây có uống nhiều lắm thì cũng chưa từng thấy anh ta bị như vậy. . .

Thừa dịp Phác Xán Liệt hơi thả lỏng bàn tay, nhanh chóng rút tay mình ra rồi ngồi xuống, "Ôi mẹ ơi. . . mệt chết tôi. . ."

Vừa lấy tay ra, bên kia Phác Xán Liệt lại bắt đầu không yên. Lảo đảo ngồi dậy, nửa người trên loạng choà loạng choạng thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức đổ rạp xuống, tiếp theo liền từ trên ghế salông bước xuống

"Tôi muốn đi tìm Bá Hiền. . . Tôi còn có chuyện phải nói với cậu ấy. . . ngày hôm nay đã hứa rồi. . ."

Biên Bá Hiền nhanh chóng đè người này lại, "Đừng nhúc nhích! Còn mơ mơ màng màng anh muốn đi chỗ nào!"

Sau một khắc, mặt Phác Xán Liệt đột nhiên phóng đại lên, tư thế trán chạm trán, cả người Biên Bá Hiền trong nháy mắt cứng lại.

"Để tôi xem một chút, cậu là Bá Hiền sao? Ôi chao. . . tại sao gần như vậy rồi mà vẫn chưa thấy rõ. . ."

Nói xong đem hai tay xoa mặt Biên Bá Hiền, âm thanh trầm thấp, "Cậu không phải Bá Hiền. . . tôi nhìn không rõ cậu. . . hay cậu nói tôi nghe một câu đi. . ."

Trong nháy mắt Biên Bá Hiền không biết nên phản ứng thế nào, rõ ràng chỉ là một gã say rượu mê sảng đang cố tình gây sự, nhưng âm thanh phát ra thật êm tai khiến cậu không thể chống cự.

Không đúng. . . anh ta mới là người uống nhiều nhưng tại sao cậu lại có thể không tỉnh táo như vậy!

Biên Bá Hiền lắc lắc đầu, đứng lên kéo Phác Xán Liệt theo cùng, "Trước chưa từng thấy anh uống rượu mà ầm ĩ như vậy đâu! Mau đứng lên vào phòng ngủ cho tôi!"

"Khà khà, cậu là Bá Hiền, thanh âm này chắc chắn không sai! Mau tới đây, chúng ta trò chuyện. . ." Phác Xán Liệt lại đưa tay muốn kéo Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền lách người né tránh, "Có cái gì ngày mai nói! Hiện tại anh có thể nói rõ được cái gì cơ chứ? Nghe lời, ngủ."

Đưa tay ra lại chỉ bắt được không khí, Phác Xán Liệt có chút bất mãn, liền trực tiếp lần nữa vươn hai tay câu lấy eo Biên Bá Hiền, sau đó hơi dùng sức, hai người đều ngã trên ghế salông

"Lần này được rồi." Phác Xán Liệt thỏa măn cười cười.

"Khá lắm con quỷ nhà anh! Mau thả tôi ra!"

Biên Bá Hiền vươn tới ý đồ kéo hai cánh tay kia khỏi eo mình. Trong lòng chỉ cảm thấy sắp điên rồi, người này đến cùng là muốn làm cái quái gì vậy!

Phác Xán Liệt rất không hài lòng việc Biên Bá Hiền cứ nhích tới nhích lui, muốn đưa tay ôm chặt về, kết quả lại để cậu tránh thoát, theo bản năng xoay lại đè người kia dưới thân.

Lần này Biên Bá Hiền thật sự bất động, cậu cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng lên rồi.

Mặt đối mặt, Phác Xán Liệt vì say rượu mà trong hai mắt có chút mông lung, cứ như vậy thẳng tắp nhìn cậu, mùi rượu trên người cũng quẩn quanh, bản thân cậu như bị mùi rượu này làm cho say.

Nhìn biểu hiện của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt hài lòng mà nhéo nhéo cái mặt người bên dưới, "Như vậy mới đúng! Tại sao phải đi!"

Biên Bá Hiền không cách nào trốn thoát, cũng chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên tránh ánh mắt anh, "Được được được, tôi không đi, anh trước hết để tôi đứng lên được không?"

"Không!"

"Anh không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?"

"Cứ để như vậy nói!"

"Này. . ." Biên Bá Hiền không thể tránh khỏi, đành từ bỏ, giơ một bàn tay lên che mặt, "Được rồi được rồi, anh nói đi. . . anh muốn nói cái gì. . ."

"Không cho che mặt! Biên Bá Hiền cậu phải nhìn tôi." Phác Xán Liệt nắm tay cậu kéo xuống.

"Anh tránh ra một chút đi! Nhìn cái gì chứ! Đối mặt làm sao nói được! Anh xong chưa? Trèo xuống cho tôi, tôi còn không tin mình không trị được anh!!" Vừa nói xong vươn hai tay cật lực đẩy Phác Xán Liệt ra.

Đẩy một cái mới biết cảm giác, anh ta thật nặng, sao giống đẩy một bức tường thế.

Mà một khắc sau, hai tay Biên Bá Hiền đã bị giữ trên đầu.

"Phác Xán Liệt!"

"Đừng nhúc nhích, nghe tôi nói."

Làm ra động tác lớn như vậy khiến hô hấp Biên Bá Hiền trở nên dồn dập, tránh không dễ, né cũng không được, tuy rằng hiện tại tư thế này đúng là ám muội đến cực điểm khiến cậu có chút không thoải mái, có điều người này đã uống nhiều như vậy rồi cũng hết cách, nhẫn nhịn!

"Anh nói đi, tôi nghe."

Phác Xán Liệt tiến gần vào bên tai cậu, mãi đến khi Biên Bá Hiền cảm nhận được có cái gì đó mềm mại ấm áp đang chạm vào da dẻ mẫn cảm của mình.

Như là một cơn gió nhẹ ôn hoà mà ấm áp thổi vào căn phòng, Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy một trận, vài chữ cứ như vậy chọc vào lỗ tai

"Cám ơn cậu, đã theo tôi."