Chương 13

-13-

Biên Bá Hiền đi về phía trước, tựa ở một bên xe đừng nhìn, có vẻ bọn họ cũng nói chuyện được vài phút rồi.

Người đối diện âm thanh thoáng nghẹn ngào, "Xán Liệt, em cảm thấy rất có lỗi với anh."

Biên Bá Hiền khẽ vuốt cằm nhìn anh, thanh âm của Phác Xán Liệt có vẻ rất dịu dàng, "Đều qua hết rồi, đừng nghĩ nhiều. . . Cậu đi cẩn thận. Cố gắng phát triển sự nghiệp, cũng nên biết chăm sóc bản thân, đừng giày xéo mình vì chuyện này. Lời tôi nói hiểu không?"

Người kia nghe nói đột nhiên ngẩng đầu lên, "Xán Liệt, vậy nếu như em nói, trong lòng em vẫn chưa quên được anh thì sao?"

Phác Xán Liệt lông mày giật giật, "Cậu. . ."

"Anh biết mà, công việc của em có một số chuyện đúng là vạn bất đắc dĩ, thế nhưng, thế nhưng em thật sự. . ."

Nhìn thấy viền mắt đói phương đỏ hoe, cũng muốn đưa tay lên an ủi một chút, nhưng nghĩ sao vẫn quyết định không làm.

Đứng phía sau xe nghe lén, Biên Bá Hiền có một ý nghĩ --

Phác Xán Liệt thật ngu ngốc! Anh sắp bị hãm hại đến chết rồi lúc này còn nhẹ dạ?

Không thể nhịn được nữa trực tiếp từ phía sau xe vòng ra, đi tới thân thiết ôm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, hơi nghiêng đầu liếc người đối diện đang giật mình vì tình huống vừa nãy, sau đó lại quay sang nhìn Phác Xán Liệt cười, "Em đợi một lúc rồi không thấy anh ra nên lo lắng đến đây xem. Đang nghĩ hôm nay sao anh chậm vậy nha, thì ra là gặp người quen." Nói xong nhìn về phía người trước mặt đánh giá vài lần, tận lực tỏ vẻ kinh ngạc, "Ôi trời ơi, đây không phải là. . . Kiều Hi sao?! Cậu là Kiều Hi?"

Biên Bá Hiền kéo kéo cánh tay Phác Xán Liệt, "Anh quen ngôi sao lớn vậy lại không có nói cho em biết! Tôi có thể xin chữ kí của cậu không?"

Kiều Hi bình tĩnh nhìn Biên Bá Hiền ôm cánh tay Phác Xán Liệt, sau đó từ từ nhìn về phía anh, "Xán Liệt. . . cậu ấy là ai?"

"Cướp" đă mở miệng, Biên Bá Hiền vẫn cười rất vui vẻ, "À, để tôi tự giới thiệu, nhưng mà. . .hình như nói đến chuyện này cũng có chút không tiện thì phải. . . Tôi và Phác Xán Liệt đang cùng chung một chỗ, tên tôi là Biên Bá Hiền."

Cũng không để ý tới Biên Bá Hiền, Kiều Hi chỉ một mực nhìn về phía Phác Xán Liệt, "Thật sự?"

Biên Bá Hiền đang nghĩ cách làm cho trò đùa này trở nên trọn vẹn, vừa muốn mở miệng, bỗng dưng cảm giác được Phác Xán Liệt kéo tay mình ra, trực tiếp đan mười ngón vào nhau, sau đó dùng thứ âm thanh trầm ổn lên tiếng, "Ừ, đúng vậy. Quên nói với cậu, đây là người yêu của tôi."

Kiều Hi không thể tin nhìn anh.

Biên Bá Hiền cũng không tin điều mình vừa nghe, vốn là muốn diễn kịch, không nghĩ tới tên này thật sự phối hợp. . .anh ta uống lộn thuốc à?

"Kiều Hi, vừa nãy tôi cũng nói đều qua rồi. Mặc kệ chuyện cậu không quên được tôi là thật hay giả, tôi chỉ biết rằng, đă nhiều năm như vậy, tôi có cuộc sống của tôi, cậu cũng thế. Cứ coi nguyên nhân tất cả tại tôi đi, nhưng bây giờ chỉ mong cậu khỏe mạnh mà sống vậy thôi, tôi thật lòng."

Ánh mắt Kiều Hi như không có tiêu cự mà nhìn xuống mặt đất, nghe xong Phác Xán Liệt nói lại nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tôi cũng hi vọng mình có thể sống tốt. . . tôi còn biết đi chỗ nào đây. . . Phác Xán Liệt, anh là đang trả thù tôi sao?"

Phác Xán Liệt lắc lắc đầu, "Tôi chưa từng nghĩ tới việc trả thù cậu, hơn nữa những chuyện trước kia nghĩ lại tôi cũng không cảm thấy hối hận, đều là do tôi can tâm tình nguyện." thở dài, "Có thể cậu thấy mấy lời này là dư thừa, xem như tôi dùng lập trường của một người bạn mà khuyên nhủ đi, tôi nghĩ cậu nên chú ý chăm sóc bản thân hơn, mấy thứ tiền đồ đừng quá xem trọng."

Dứt lời liền kéo Biên Bá Hiền rời đi, đi được mấy bước lại bị cậu dật lại, quay về hướng Kiều Hi còn đang đứng chớp mắt mấy cái với Phác Xán Liệt, "Kiều Hi, cậu ta hiện tại không phải là của anh, cho nên đừng nghĩ đến chuyện đi đoạt lại, tuy rằng bây giờ anh rất có tiếng tăm, nhưng tôi còn đang sờ sờ ở đây này! Anh cứ thử đi rồi chúng ta bye bye."

Trên đường trở về, Phác Liệt chỉ có trầm mặc mà lái xe, Biên Bá Hiền lấy cùi chỏ đâm đâm anh, "Này, im lặng như vậy là sao? Tôi lại chọc vào vết thương của anh à? Hay là anh đang ở trong lòng lén lút mắng tôi lo chuyện bao đồng đấy?"

Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi nâng lên, "Cái này không đúng nha, lúc cậu bước ra tôi chẳng kinh ngạc chút nào cả."

Biên Bá Hiền hừ lạnh một tiếng, "Đó là nhờ tôi cơ trí! Tôi thực sự không nhịn nổi, anh làm sao nhẹ dạ vậy chứ, cậu ta nói gì cũng sẽ tin à? Tôi còn muốn tát cho anh một cái cho tỉnh ra."

"Thật ra cũng không phải nhẹ dạ, chỉ là cảm thấy. . . nói thế nào nhỉ? Chính là cảm thấy cậu ta được như bây giờ cũng không dễ dàng."

"Ồ, vậy anh liền dễ dàng với người ta? Anh đau lòng cho người ta chắc gì người ta đã đau lòng vì anh, lúc trước bỏ đi không phải rất dứt khoát sao."

"Tôi nói này, tôi có làm gì đâu, sao cậu lại tức giận rồi?" Phác Xán Liệt buồn cười nhìn Biên bá hiền.

"Ôi chao, tôi không hiểu gì hết nha, anh đang giả bộ hay thật vậy? Không nhờ tôi có phải đến bây giờ anh vẫn đang bị cậu ta níu lại nói chuyện không?"

"Tôi cũng dự trước là sẽ có ngày gặp lại nên đã chuẩn bị phản ứng rồi, nhưng mà hôm nay thật sự gặp được lại không biết làm sao, trong lòng lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa lúc cậu đột nhiên xuất hiện rồi khoác tay, làm tôi suýt chút nữa bật cười."

"Thật không nghĩ tới anh là người không tim không phổi như vậy. . ."

Phác Xán Liệt dừng xe trước cửa nhà, "Lát nữa đừng ăn linh tinh, tôi phải đi dự tiệc, sắp không kịp giờ rồi. Chờ tôi về nếu cậu chưa ngủ thì chúng ta tâm sự một chút, đă lâu không được nói mấy chuyện tự đáy lòng rồi."

"Cái gì mà lời nói tự đáy lòng chứ, anh buồn nôn quá đấy. Quả nhiên hôm nay uống lộn thuốc" đẩy cửa xe ra, "Đi đi."

Nhìn Biên Bá Hiền bước vào trong nhà, Phác Xán Liệt một lần nữa khởi động xe.

Vì sao lúc đó lại bình tĩnh vậy?

Kỳ thực lúc mới gặp đại não có chút hỗn loạn, tay chân cũng run rẩy không biết làm gì.

Lúc cậu ấy xuất hiện bên cạnh trong lòng liền bình tĩnh lại, tiếp theo cũng bình tĩnh nói ra những lời đang nghĩ trong đầu, bình tĩnh đối diện với chuyện trong quá khứ, sau đó lại bình tĩnh rời đi.

Về phần tại sao lại muốn tâm sự mấy lời tự đáy lòng? Bởi vì thật sự muốn nói rất nhiều điều với người huynh đệ tốt này--