Chương 12

-12-

Có một điều mà Biên Bá Hiền không thể không thừa nhận, Phác Xán Liệt ở đây chăm sóc cậu rất tốt, đến cả mấy chi tiết nhỏ nhặt nhất, nói chung là tốt trên toàn mọi phương diện. Tuy rằng bình thường hay làm mấy trò trẻ con rồi cãi nhau, có lúc còn cảm thấy anh ta rất phiền, tuy nhiên sự quan tâm lại rất chân thực, ngoài miệng dù không nói, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích.

Hơn nữa, cuộc sống như thế này khiến Biên Bá Hiền cảm thấy rất thoải mái, mấy thứ ác mộng trước kia làm cậu hoảng sợ tỉnh lại lúc nửa đêm cũng như không cánh mà bay.

Hay thật, cuộc sống mới mà Phác Xán Liệt ban tặng cứ như vậy bắt đầu.

---

Buổi trưa Phác Xán Liệt về đến nhà, đem Biên Bá Hiền đang ngủ xách dậy.

"Buổi chiều giúp tôi đi chọn một bộ quần áo đi."

Biên Bá Hiền ngái ngủ nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, "Tôi nói này . . .anh có chuyện gì cũng đâu cần chọn lúc tôi ngủ mà phá rối chứ?"

"Tôi còn không biết rõ cậu sao? Vừa đặt lưng là ngủ thắng đến tối, sau đó nửa đêm lại dậy phá phách, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cậu không biết rạng sáng đi ngủ rồi nướng đến trưa rất nguy hại không? Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ bây giờ còn ít tuổi không cần chú ý chăm sóc cơ thể. . ."

Biên Bá Hiền liếc mắt thấy Phác Xán Liệt lại bắt đầu muốn phổ cập kiến thức, nhanh chóng cắt ngang anh, "Được rồi được rồi, hiểu hiểu hiểu! Chúng ta khi nào đi?"

Biên Bá Hiền rất rõ ràng vì sao Phác Xán Liệt lại muốn cậu đi chọn quần áo cùng.

Ông chủ Phác bây giờ đúng chuẩn cao phú soái, thế nhưng khiếu thẩm mỹ cho đến lúc này vẫn không có tiến bộ, vẫn như cũ rất đáng lo ngại. Chưa đến 30 tuổi mà thường xuyên ăn mặc như mấy ông chú, Cũng may anh ta nhận thức tốt, biết khiêm nhường thình giáo cao nhân, nhưng mà loại thỉnh giáo này khiến người ta muốn phát điên, bắt cậu rời giường thì cậu có quyền tức giận đúng không?

Hai người đi vào khu thương mại, Biên Bá Hiền ghét bỏ liếc nhìn Phác Xán Liệt, "Anh ra ngoài không thẻ kiếm bộ nào mặc đẹp hơn một chút sao? Nhìn thế này anh mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ còn đẹp hơn đấy?"

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn áo sơ mi cùng quần jean của mình, cảm giác tốt vô cùng mà. . . Giọng điệu cậu sao giống như ghét bỏ lắm vậy. . .

"Được rồi đừng nhìn nữa, đúng là không biết thưởng thức. Bây giờ muốn đồ như thế nào? Gần đây anh thích nhãn hiệu gì?"

Phác Xán Liệt lắc đầu một cái, "Tôi không biết, không hiểu, cậu xem giùm đi."

"Sao bây giờ tích chữ như vàng vậy, bình thường không phải hay lải nhải với tôi à?"

"Tôi thật sự không quan tâm mấy thứ này, nhìn đều như nhau sao có loại đắt cắt cổ vậy. . . Hơn nữa. . . tôi thấy mặc quần jean rất thoải mái. . ." Phác Xán Liệt nhỏ giọng lầm bầm.

"Ha ha, ông chủ Phác, anh còn so đo xem đắt rẻ sao. Mà quên hỏi, anh mua đồ làm gì?"

"À, buổi tối có tiệc rượu, tôi vốn không muốn đi nhưng không cách nào từ chối được." Ngữ khí còn rất oan ức.

"Vậy tối nay anh không về nhà ăn cơm sao?" Biên Bá Hiền trong phút chốc mắt sáng rực lên.

Phác Xán Liệt nhàn nhã nhét tay vào trong túi quần, "Tuy rằng không ở nhà ăn cơm nhưng tôi sẽ giám sát cậu ăn xong rồi mới đi, cho nên đừng nghĩ đến chuyện lén lút ăn mấy thứ đồ vớ vẩn."

"Anh là đồ biếи ŧɦái! Anh đi rồi tôi sẽ lấy ăn đấy, quản được không!"

----

Tiến vào một tiệm đồ hiệu độc quyền, Biên Bá Hiền tùy tiện quét mắt vài lần, chỉ chỉ một bộ âu phục màu xanh lam, ra hiệu cho nhân viên, "Cái này đi, lấy giùm tôi đưa cho anh ta thử xem."

Phác Xán Liệt dùng sức lắc đầu biểu thị không hài lòng, "Tôi không muốn, cái này màu sắc quá nổi bật, tôi muốn một bộ màu đen."

"Hừ, tôi chọn hay anh chọn hả? Không thích thì tôi đi, cùng anh đến đây rồi còn muốn phản bác ý kiến à."

"Nhưng mà. . ."

"Nhưng cái con khỉ! Mau cầm đi thử."

Tuy rằng không tình nguyện, Phác Xán Liệt vẫn nhận lấy quần áo đi vào phòng thử đồ, "Cái gì đây, sao giống như đồ mấy đứa trẻ loai choai hay mặc để làm dáng vậy. . ."

Nhàm chán ngồi xem quyển tạp chí, chờ Phác Xán Liệt đi thử đồ, trong chốc lát liền nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, Biên Bá Hiền quay đầu lại nhìn, nháy mắt liền có chút sững sờ.

"Trời ạ, ông chủ Phác của chúng ta thật đẹp trai!"

Phác Xán Liệt ngượng ngùng hắng giọng một cái, "Được. . . Được không?"

"ĐM, quá đẹp!" Biên Bá Hiền lại gần lôi Phác Xán Liệt tới trước gương, "Tự mình nhìn đi!"

Phác Xán Liệt nhìn mình trong gương, hình như. . . hình như đúng vậy thật.

"Ai ui quá đẹp mà! Tối nay nhất định sẽ làm xiêu lòng một đám tiểu cô nương!"

Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn cậu, "Cậu được nước lấn tới à, không gây chuyện là ngứa ngáy phải không."

"Thẹn thùng à? Điều này thì có sao đâu chứ, tôi có sao nói vậy, đẹp chính là đẹp!"

". . ." Được khen ngợi, ông chủ Phác hào phóng rút thẻ tính tiền luôn.

Đương nhiên, anh sẽ không thừa nhận vừa rồi mặt có chút nóng lên.

Sau đó Phác Xán Liệt nhanh chóng thay đồ của mình, có chết cũng không chịu mặc bộ đồ kia ra ngoài

Biên Bá Hiền cảm thấy cải tạo lại phong cách thưởng thức của người này thật khó, vẫn như cũ trọng trách thì nặng mà đường thì xa.

"Đứng đây chờ tôi đi lấy xe."

"Được thôi."

Kết quả Biên Bá Hiền đứng ở cửa 15 phút cũng chưa thấy xe Phác Xán Liệt đâu.

Dù là máy kéo thì cũng phải đến rồi chứ. . .

Thực sự không nghĩ ra người này bị làm sao, Biên Bá Hiền có chút lo lắng, liền trực tiếp đi tới bãi đậu xe.

Xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, bước chân Biên Bá Hiền có hơi nặng nề đi về phía xe hai người bỏ lúc nãy, cách đó không xa thấy Phác Xán Liệt cùng ai đó đang nói chuyện.

Thì ra là gặp người quen. . . sao không gọi điện thoại nói một tiếng chứ.

Cùng ai nói chuyện mà bỏ quên cả ông đây thế, tiến về phía trước nhìn ra được người kia rồi trong mắt Biên Bá Hiền lóe lên một chút tức giận-

Mẹ nó, cậu ta vẫn còn mặt mũi tìm Phác Xán Liệt nói chuyện?