-11-
Ông chủ Phác dạo gần đây bắt đầu hoài nghi mình bị cuồng M*--
*cuồng ngượcBằng không tại sao cả ngày vội vội vàng vàng dậy sớm chuẩn bị điểm tâm, xong đi làm, rồi còn phải hấp tấp về nhà dọn hết chỗ này đến chỗ kia? Loại cuộc sống này thật giống tiết tấu một bản nhạc. . .
Bởi vì dạ dày Biên Bá Hiền thật sự là một vấn đề lớn, mỗi lần đau đến chết đi sống lại là ồn ào đến không yên, lúc trước may mắn bình thường lại, đến bây giờ còn không thèm rút kinh nghiệm mà chăm sóc cho tốt. Ngủ nướng không muốn rời giường là bỏ luôn cả điểm tâm, cái gì chua cay lạnh, miễn ngon là đều không cự tuyệt, thỉnh thoảng còn uống một chút rượu. . . Nghĩ đến những thứ này Phác Xán Liệt lại tức giận mà gân xanh nổi đầy trán, đây chính là tự tìm đường chết chứ gì?
Điện thoại giám sát của Phác Xán Liệt trước kia sau khi vào nhà mới đă bị hủy bỏ, thay vào đó ông chủ của chúng ta lại phải chuyên tâm làm bảo mẫu.
Buổi tối trước khi đi ngủ phải suy nghĩ xem sáng mai ăn gì, lại nói hôm nào cũng bị cái đồng hồ làm phiền từ rất sớm. Loại lao động chân tay này chính là thứ phiền toái nhất!
Đẩy cửa phòng Biên Bá Hiền, tiến về phía giường kéo kéo chăn --
"Rời giường ăn cơm."
"Không ăn."
"Không được, dậy ăn cơm!"
"Không ăn!"
"Cậu còn không chịu dậy?"
"Không nổi!"
"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng."
"Tôi dậy không nổi! Đă nói không nổi thì sẽ không dậy! . . . A!! Khốn nạn!!"
Trực tiếp xốc chăn lên, kéo cả người từ trên giường ném xuống đất, động tác nước chảy mây trôi liền một mạch.
Sau năm phút, Biên Bá Hiền xoa xoa ổ gà trên đầu hung tợn cắn một miếng đồ ăn trên tay, trong lòng ra sức mắng chửi người đối diện mặc âu phục trông rất ra dáng đang ngồi uống sữa.
Phác Xán Liệt thả cốc xuống, ngước mắt nhìn cậu, "Thế nào? Vẫn còn bất măn?"
"Có muốn thử cảm giác từ trên giường bị ném xuống đất không?"
"Ai kêu cậu không rời giường."
"Tôi thích!"
"Cậu thích nhưng tôi không hài lòng! Sáng sớm không ăn gì cũng mặc kệ đúng không? Đến lúc đau dạ dày lại kêu rên ầm ĩ, cậu nghĩ tôi thích nghe à?"
"Anh không thích nghe thì bịt tai cho kín! Tôi có cầu xin anh nghe đâu!"
Phác Xán Liệt ôn hòa cười, "Thật sao? Không cầu xin tôi ấy à? Vậy để tôi nghĩ lại xem, khi đó là ai hơn nửa đêm kêu tôi đi nấu nước làm ấm bụng? Là ai cả ngày khóc lóc lăn qua lăn lại đòi tôi đưa đi bệnh viện?"
Biên Bá Hiền há mồm nửa ngày không nghĩ ra cái gì để phản bác, không thể làm gì hơn là giận dữ đem cái thìa đang cầm trên tay trực tiếp đưa vào miệng.
Phác Xán Liệt nhìn động tác của cậu mà nhíu mày, "Cậu thích ăn mứt kiểu đó à?"
"Mẹ ôi. . . ngọt chết rồi!" Hoảng sợ cầm lấy ly sữa trên bàn mà uống một hơi.
Tức giận che mờ lí trí mà quên mất phải đem mứt hoa quả trét lên bánh mì. . .
"Phác Xán Liệt, tôi hối hận rồi! Anh mau mau chuyển ra ngoài. Còn ở đây thì có ngày tôi sẽ phiền chết!"
Phác Xán Liệt đứng lên đi tới cửa, khom lưng đi giày da vào, nhìn Biên Bá Hiền dịu dàng cười, "Sẽ không đi, tức chết cậu." Sau đó phất tay một cái, "Tôi đi làm đây, à đúng, cậu nhớ dọn bàn, rửa cốc chén cho sạch."
". . . Mặc kệ! Không rửa! Ai nha phiền chết tôi rồi!"
Biên Bá Hiền cảm giác mình rất nhanh sẽ hỏng mất.
Mắt thấy Phác Xán Liệt đi rồi, Biên Bá Hiền lại ăn mấy cái bánh mì, thở phì phì nhấc cốc lên đi rửa, rồi lại qua quýt sửa cái bàn, sau đó làm ổ trên salông xem ti vi. Nhưng bây giờ một thân nhàn rồi, lại nghĩ đến chuyện muốn ăn --
Hơn nữa bây giờ Phác Xám Liệt không ở đây, ăn kem được không nhỉ? Ngày hôm qua mới vụиɠ ŧяộʍ mua vài hộp.
Nhưng vừa đứng trước cái tủ lạnh, trong nháy mắt mặt Biên Bá Hiền đã đen lại, một tấm note màu trắng được dán lên, mà trên đó là nét chữ phóng khoáng của Phác Xán Liệt --
Kem trong tủ lạnh bị tôi ném đi rồi, sẽ không ý kiến gì chứ? Dù sao cậu cũng không muốn chết sớm như vậy đúng không.
PS. Mấy túi đồ thực phẩm linh tinh cậu dấu tôi cũng ném đi rồi, muốn ăn thì tự ra phố mua hạt mè đi nha ^^
Xuyên qua tấm note như nhìn thấy được vẻ mặt nhàn nhạt của Phác Xán Liệt nhưng đủ làm tức chết người ta, một tay giật xuống xé nát, Bá Hiền Tiểu Vũ Trụ bạo phát rồi.
Bồi thường đây! Tôi mua kem đắt lắm biết không?! Đại lăo gia anh là đồ không biết điều! Phiền chết tôi rồi! Còn đừng dùng cái mặt tươi cười buồn nôn đó nữa, làm ơn đi!
Ngày hôm đó hiệu suất làm việc của Biên Bá Hiền cơ bản là số không, cứ vẽ hết bản này đến bản khác, lần nào cái mặt kia của Phác Xán Liệt cũng hiện ra.
Như có linh cảm, Phác bảo mẫu lại gọi điện đến thúc giục ăn cơm trưa. . .
Biên Bá Hiền cảm giác mình vừa có thêm một ông bố, à không không, làm bố thì hời cho anh ta quá, đây rõ ràng là mẹ!
Buổi tối Phác Xán Liệt về nhà, Biên Bá Hiền xem anh như không khí, ung dung nằm dài xem ti vi, trong tay ôm gói hạt mè đen.
"Tôi về rồi."
Biên Bá Hiền vẫn nhìn chằm chằm ti vi, hừ, anh không nên về mới phải.
Phác Xán Liệt trong lòng biết rõ, sau đó bất đắc dĩ thở dài, "Ai chà, không ai để ý tôi sao, vậy coi như bánh gato phô mai này đành tự ăn thôi. . . xếp hàng lâu vậy mà. . ."
Trong nháy mắt lỗ tai Biên Bá Hiền dựng lên, bánh gato phô mai?! Hình như không sai đâu nhỉ?
Không được, Biên Bá Hiền mày phải có chính kiến! Đang là chiến tranh lạnh biết không? Vì một cái bánh gato mà mày đã tức khắc đầu hàng? Phải kìm nén!
Nhưng nghe tiếng bước chân một mạch đi lên lầu, Biên Bá Hiền rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay đầu lại, "Này, đợi chút. Anh đem bánh gato cho tôi!"
---
"A! Thật ngon!"
Phác Xán Liệt nhìn người như hùm như sói đang ăn bánh gato, bĩu môi, "Cậu không phải đang làm lơ tôi sao? Vậy còn dám ăn đồ tôi mua?"
Biên Bá Hiền lại cắn một miếng lớn, "Vô nghĩa, anh nói bánh có quan trọng không? Tại anh mà tôi không được ăn đồ ngon, bây giờ xem như bù lại!"
". . . Mập chết cậu."
Ăn uống no say Biên Bá Hiền cuộn tròn trên salông chơi game, Phác Xán Liệt thì cặm cụi cầm máy hút bụi đi đến từng góc nhà.
"Nhấc chân lên."
Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm ti vi, nâng một chân lên.
"Chân kia cũng nhấc."
Cậu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, chân còn lại cũng nâng lên.
"Tôi nói này, nhà đại thiết kế à, cậu không thể giúp người khác làm chút việc sao?"
"Sao, không thích thì có thể đi nha."
Ông chủ Phác bĩu môi, "Rõ ràng là cậu bảo tôi dọn đến."
"Đúng vậy, chính tôi bảo anh đến làm việc mà, không thì thế nào?" Biên Bá Hiền khinh bỉ liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt.
Anh lại cúi đầu tiếp tục công việc--
Tôi nhẫn, không thể cùng bệnh nhân hơn thua, tôi đây là người có tấm lòng lương thiện.
Biên Bá Hiền đánh xong một trận game, nhìn vẻ nhẫn nhịn của Phác Xán Liệt, có chút không đành lòng, "Này, hôm nay anh mua bánh gato thật sự là phải chờ rất lâu sao?"
Phác xán Liệt nhanh chóng kể công, dùng sức gật đầu, "Không lâu lắm đâu, hơn một giờ!"
Biên Bá Hiền vẫn là rất cảm động, "Vậy đi, coi như anh một ngày làm việc mệt mỏi rồi, phần còn lại để tôi làm cho."
---
Trở lại thời điểm ba tiếng trước, văn phòng của tổng giám đốc.
Lộc Hàm gõ gõ cửa đi vào, "Ông chủ tìm tôi à?"
"À, có chuyện muốn phiền anh một chút."
"Không phiền không phiền! Ông chủ ngài cứ nói!"
"Nghe nói đối diện công ty chúng ta có một tiệm bánh gato rất nổi danh?"
"Hả? À. . . đúng vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng đến mua."
"Ồ, vậy anh đi một chuyến mua giùm tôi." Ông chủ Phác tiếp tục cầm tập tài liệu lên xem.
". . . Được thôi."
Đứng giữa trời nắng chói chang xếp hàng mua bánh, Lộc Hàm cảm thấy ông chủ hình như đâu phải loại người thích mấy thứ đồ ngọt này?
Hay là loại hỉ nộ vô thường như anh ta bây giờ lại thích khám phá mấy cái mới mẻ nhỉ. . .
Không lẽ đây là mua cho em gái nào đó? Hay là....một tiểu ca đẹp trai?
Quả nhiên là cao thủ!