Chương 10

-10-

Năm đó là năm 3 đại học.

Sống chung rất lâu trong một cái tầng hầm chật hẹp u ám, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền dùng ít tiền cuối cùng cũng tìm được một chỗ rộng rãi hơn một chút, không cần để ý nhiều, có thể thấy mặt trời là tốt rồi.

Ngày hôm đó hai người đang ngồi ăn mì. Đột nhiên một giọt nước rơi ngay trên đầu Biên Bá Hiền, giật mình đưa tay lên lau rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà

"Trời, nước ở đâu ra thế. . . Đệt!" Lại một giọt trực tiếp rơi vào trên mũi.

Phác Xán Liệt buông bát mì trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn một chút trên nóc nhà, sau đó đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem thử, "Phỏng chừng mái nhà bị dột rồi, bên ngoài hiện tại đang mưa."

"Phiền chết thôi! Còn không bằng chỗ tầng hầm, ít ra không bị dột!"

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Còn ở đó phí lời, không mau tìm cái chậu lại đây."

"Ai, tôi nói này, sao suốt ngày sai khiến tôi vậy!" Biên Bá Hiền trong miệng kháng nghị nhưng vẫn đứng dậy đi lấy cái chậu, chỉ có điều cứ lầm bầm suốt, "Hừ hừ, giờ thì tôi rõ rồi! Tôi chính là mệnh người ở, bên ngoài thì hầu Phật, về nhà còn phải phục vụ tổ tông."

Đem chậu đi đến phía trước ném một cái, "Cho anh!"

Phác Xán Liệt nghiêng người đón được cái chậu, lãnh đạm nói một câu, "Vậy cậu gọi cho vị đại Phật kia qua đây sửa nóc nhà bù đắp đi?"

Biên Bá Hiền bị nghẹn, giậm chân bịch bịch, "Được! Phác Xán Liệt, anh cũng lớn gan lắm! Có bản lĩnh thì dở giọng vậy với Kiều Hi nhà anh đi!"

Phác Xán Liệt đứng trên ghế tìm chỗ bị dột, "Cậu ấy mới không phiền như cậu."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Em gái anh. . ."

----

Ngày hôm sau hết mưa, hai người bận việc cả ngày cuối cùng cũng sửa xong.

Biên Bá Hiền nằm dài trên ghế, "Không xong rồi. . . mệt chết tôi. . . Ông đây sau này nhất định phải nỗ lực kiếm tiền. . . mua cái nhà thật lớn. . ."

Phác Xán Liệt không lên tiếng, đến chỗ tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn đi vào bếp.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt chuẩn bị làm cơm, hướng anh rống lên, "Này Phác Xán Liệt! Tôi nói cho anh một lần cuối! Trong thức ăn không được phép xuất hiện dưa chuột nghe không!"

Trong phòng bếp truyền đến tiếng trả lời ngắn gọn, "Thích cũng không cho cậu ăn."

Cơm nước xong hai người nhàn rỗi cũng không biết làm gì, Phác Xán Liệt ôm máy tính viết luận văn, Biên Bá Hiền cắn bút nhìn bản thiết kế mình mới hoàn thành, cậu đột nhiên chọc vào người bên cạnh, "Này."

Phác Xán Liệt không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn chằm chằm máy tính "Làm gì."

Biên Bá Hiền đã quá quen thuộc dáng vẻ khô khan của anh, vì thế cũng không muốn để ý, "Anh nói thử xem, nếu sau này có thật nhiều tiền, anh muốn một ngôi nhà như thế nào?"

Hai tay Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục gõ bàn phím, "Không biết, mà tôi cũng không muốn mấy cái hoa lệ kiểu biệt thự, chỉ cần nó ấm áp một chút là được rồi."

Biên Bá Hiền cầm bút trong tay xoay tới xoay lui, "Ấm áp một chút? Tiểu điền viên? Oa, thì ra anh thích loại này hả Phác Xán Liệt. . ."

Phác Xán Liệt không phản ứng cậu.

Biên Bá Hiền lại dùng bút đâm đâm anh, "Ai, nói cụ thể một chút chứ, nói ví dụ như phòng ngủ thế nào, phòng khách thế nào. . . Như nào mới được xem là ấm áp nhỉ?"

Người này nếu không làm rõ chuyện với cậu ta thì chắc chắn sẽ không dừng lại, Phác Xán Liệt quyết định ngưng việc đang làm, quay sang nói chuyện với cậu, "Cậu có thiết kế cái gì thì tôi cũng không hiểu được, đơn giản là không thích mấy cái đặc biệt hoa lệ cầu kì mà thôi, tỷ như nói đến cầu thang xoắn, tôi thích loại màu trắng, đơn giản, có trong nhà là tốt rồi."

"Ai ui, ngài còn biết cả cầu thang xoắn nữa à?"

Phác Xán Liệt liếc xéo Biên Bá Hiền, "Chưa từng ăn thịt heo thì không thể thấy heo chạy sao?"

". . ."

Ví dụ này đủ chính xác.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Sau đó, hai người bàn đến phòng ngủ, phòng khách, phòng vệ sinh, toàn bộ đều nói qua một lần.

Cuối cùng, Biên Bá Hiền vỗ tay một cái, "Xong, những điều này hoàn toàn không thành vấn đề! Đến khi anh có một căn nhà lớn, tôi sẽ thiết kế cho anh, đảm bảo hài lòng!"

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt hết sức chăm chú của cậu không nhịn được cười, "Thầy bói à, sao cậu biết sau này tôi sẽ mua được một căn nhà lớn?"

Biên Bá Hiền đưa hai tay lên bẹo má Phác Xán Liệt, "Bởi vì trông mặt anh rất giỏi kiếm tiền nha! Tin tôi đi! Tôi nhìn người chuẩn lắm!"

Đưa tay xoá sạch dấu vết của Biên Bá Hiền trên mặt, "Vậy thì phải nhờ may mắn của ngài rồi."

Buổi tối ngày hôm ấy trước khi đi ngủ, Phác Xán Liệt đột nhiên quay về phía Biên Bá Hiền nói một câu, "Bá hiền, nếu như tôi thật sự có được ngày đó, tôi nhất định sẽ tặng cậu một ngôi nhà thật lớn."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Biên Bá Hiền lúc đó đang buồn ngủ rũ rượi, nghĩ Phác Xán Liệt động kinh nên không coi là chuyện to tát, nằm trên giường ngáp một cái, "Thôi đi, đến lúc đó anh chỉ biết cùng Kiều Hi ngọt ngào, sớm vứt bạn cùng phòng tháng năm chịu khổ cùng anh là tôi đây qua một bên rồi."

Nói xong, Biên Bá Hiền liền ngủ thϊếp đi.

Phác Xán Liệt nhìn người kia đang ngủ, trầm mặc một hồi, lại nhẹ nhàng mở miệng, "Tôi sẽ không quên, cám ơn cậu đã luôn ở đây."

----

Đột nhiên nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước, Biên Bá Hiền trong lúc nhất thời giật mình, Phác Xán Liệt đưa tay ra trước mặt cậu quơ quơ, "Này! Cao hứng đến choáng váng rồi?"

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn chiếc chìa khóa trong tay, thuận tiện suy nghĩ một chút, "Được, món quà này tôi nhận, coi như anh còn có lương tâm, ông chủ Phác của chúng ta đúng là rất biết giữ lời."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Khen ngợi người khác có thể đừng dùng ngữ khí miễn cưỡng như vậy được không?" Phác Xán Liệt thật rất bất măn .

Biên Bá Hiền lắc lắc chiếc chìa khóa, sau đó đột nhiên ném ra ngoài, Phác Xán Liệt nhanh chóng nghiêng người đưa tay bắt lại, cau mày nhìn sang, "Cậu làm cái gì thế!"

Biên Bá Hiền tựa ở một bên tường, khoanh tay trước ngực cười, "Mặc dù coi như bây giờ căn nhà này thuộc về tôi, có điều anh bỏ tiền ra thuê tôi thiết kế, không thử ở một chút cho bớt thiệt sao?"

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên phản ứng lại, sau đó nhìn ngắm toàn bộ căn phòng, làm bộ rất chăm chú tự hỏi, "Ừ, nghe cậu nói như vậy tôi cũng cảm thấy có hơi thiệt. Nếu vậy. . . không ngại tôi vào ở mấy ngày chứ?"

"Bớt giả vờ đứng đắn đi, mau đi gọi người chuyển hành lý qua."

"Cậu cũng thuận tiện chuyển đồ luôn đi."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Tôi chuyển làm gì?"

"Nhà là của cậu, hơn nữa không phải đã rất vất vả thiết kế sao, không vào ở cậu không thấy bị thiệt à?"

Biên Bá Hiền trong nháy mắt rõ ràng ý tứ của Phác Xán Liệt, bật cười, "Thiệt! Đương nhiên là thiệt rồi! Muốn ở chung với tôi chứ gì? Anh cứ nói thẳng đi. Được! Mới vừa thoát khỏi anh mấy năm bây giờ lại được ở chung với nhau rồi ha ha."

"Chẳng lẽ cậu không thấy đó là vinh hạnh sao?"

"Phác Xán Liệt anh không biết xấu hổ à. . . Anh để tôi đi đi, ôi chao. . ."

Phác Xán Liệt cũng cười, "Được được, coi như tôi cầu xin cậu. Bất quá lần này có thể không giống với trước kia, chí ít chúng ta không cần lo lắng tiền mướn phòng nha, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Nói rõ trước, chuyện làm cơm vẫn là nhiệm vụ của anh!"

". . . Mỗi ngày đều làm dưa chuột cho cậu."